Sáng hôm sau, Lâm Kính Tổ thong thả đi về nhà, mở cửa phòng, hai bộ áo ngủ đều được đặt ở đầu giường, Tống Trạch đang đưa lưng về phía hắn ngủ say, để lộ ra bờ vai ra chiếc chăn rộng. Trong lòng có thứ gì đó tan chảy, Tống Trạch của hắn nha! Lâm Kính Tổ giúp cậu đắp lại chăn, ra ngoài làm bữa sáng.
Cạch cạch đập một quả trứng vào nồi, lòng đỏ trứng bục bục nóng lên. Lâm Kính Tổ thật cẩn thận lật qua lật lại, gần đây Tống Trạch rất bận, thân thể vốn đã không có nhiều thịt lại thon cao, phải dưỡng béo em ấy một chút.
Cửa phòng bếp chi nha một tiếng bị đẩy ra, Lâm Kính Tổ vừa quay đầu, Tống Trạch đang đứng dựa vào tủ lạnh, dùng khóe mắt nhìn hắn. Khóe miệng Lâm Kính Tổ bất giác cong lên, quay đầu lật trứng, hỏi:
“Sao mới sáng sớm đã dậy rồi?”
Tống Trạch không trả lời, bĩu môi nhìn cái nồi bên cạnh:
“Sữa đã làm nóng chưa?”
“Rồi.”
“Bỏ thêm đường chưa?”
“Bỏ rồi.”
“Để em nếm thử xem đủ ngọt không.”
“Một lát sẽ mang qua cho em thử.”
“Em muốn thử ngay bây giờ.”
Lâm Kính Tổ tắt bếp xoay người chống nạnh:
“Tống Trạch em có thấy mình phiền không?”
Đôi con ngươi đen bóng của Tống Trạch trừng thật to thật tròn:
“Lâm Kính Tổ, em chỉ là muốn thử chút sữa thôi, anh chê em phiền?”
Hai người nhìn nhau ba giây, Lâm Kính Tổ hừ một tiếng lấy muỗng. Mới sáng sớm, không biết tổ tông này phát điên cái gì? Tức giận nhét muỗng vào tay Tống Trạch:
“Tự mình thử.”
Tống Trạch múc một muỗng nhỏ, đưa đến bên môi thổi thổi, chiếc muỗng chậm rãi được đưa vào miệng, lại chạm rãi hút, đôi mắt như quả nho không nhìn cái muỗng, mà lại nhìn thẳng vào Lâm Kính Tổ, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra, liếʍ một vòng trên đôi môi củ ấu:
“Ừm, đủ ngọt rồi.”
Lúc này lửa giận trong lòng Lâm Kính Tổ sớm đã bị dập tắt, chỉ cảm thấy ngọt ngọt, đôi mắt bốc lên ngọn lửa xanh biếc, vươn tay ôm chặt eo Tống Trạch, đưa đầu qua:
“Anh nếm thử.”
Vừa chạm vào đôi môi củ ấu, cửa đúng lúc bị đẩy ra, cô Vương xoa xoa mắt buồn ngủ đi vào:
“Tống Trạch, mẹ phải làm bữa sáng cho con, mau ăn rồi đến trường, Kính Tổ còn đang đứng dưới lầu chờ đó. Ủa, Kính Tổ, sao con ở đây?”
Ngoài cửa sổ, mèo cứ kêu từng tiếng rồi lại từng tiếng, thê thê lương lương. Hai người nhanh chóng tách ra, nhăn cả mặt, mùa xuân thật gian nan a!