Lâm Kính Tổ có một phiền não.
Trên cơ bản, đường đi làm của Lâm Kính Tổ quá gập ghềnh. Lâm Kính Tổ nghịch ngợm gây sự, từ tiểu học đến trung học đều không được các giáo viên yêu thích, thành tích lại không tốt, hằng năm đều đứng đầu từ dưới đếm lên, kiêu ngạo vì vậy mà giảm hẳn, hơn nữa còn có thêm Tống Trạch cùng lớp ở bên cạnh làm tham chiếu, khiến cho tình cảnh càng thêm liên tiếp gặp tai nạn, lão tử của hắn thường xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành mà vừa đánh vừa mắng:
“Người ta chỉ sinh sớm hơn mày có ba ngày, sao mày lại không nên thân như vậy! Hả?”
May mắn từ nhỏ đến lớn có Tống Trạch bên cạnh dạy thêm, hắn mới không đến nỗi bị ở lại. Trên phương diện học tập Lâm Kính Tổ cũng không biết nên gọi là cảnh giới gì, Tống Trạch trừng mắt nhìn bài thi của Lâm Kính Tổ mà khó hiểu:
“Lâm Kính Tổ, những câu này ở trong mấy cuộc thi cuối kỳ của tiểu học trung học đều đã xuất hiện qua, sao anh có thể lúc nào cũng đáp sai vậy?” Chỉ là bốn câu ABCD thay đổi vị trí, cũng phải có một lần đúng chứ?
Vốn nghĩ rằng tốt nghiệp đại học sẽ không cần tiếp tục học nữa, Lâm Kính Tổ cũng qua những ngày thật thoải mái. Không ngờ xưởng lắp ráp nói còn có đợt sát hạch vào mùa xuân. Nói sát hạch thì lập tức sát hạch, kiểm tra kỹ năng thì Lâm Kính Tổ không sợ, nói về tri thức chuyên nghiệp thì cũng miễn cưỡng đối phó được, dù sao cũng là mỗi ngày tiếp xúc, nhưng đang êm đẹp như thế tại sao phải kiểm tra ngoại ngữ? Nhìn Lâm Kính Tổ hồi ba tuổi bị Tống Trạch ức hϊếp vì nói chuyện không rành thì biết, Lâm Kính Tổ không có thiên phú về ngôn ngữ.
Lâm Kính Tổ vì chuyện này mà phiền não hai ngày, cuối cùng đến ngày thứ ba mới không cam lòng mà đến cầu cứu Tống Trạch. Tống Trạch nhìn bộ dáng nhũn ra như đóa thiên sơn tuyết liên của hắn khi xuất hiện ở phòng khách:
“Anh hỏi có phương pháp nào tăng cao khả năng tiếng Anh trong thời gian ngắn hay không?”
Thật ra không phải không có, các tri thức đều có bí quyết, chỉ cần nắm giữ bí quyết thì có thể thoải mái ứng phó với các cuộc thi. Nhưng đây là đối với người khác, không phải Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ mặc dù biết được một số bí quyết, thì thành tích tiếng Anh vẫn là một chê cười. Tống Trạch nghi ngờ Lâm Kính Tổ không có đại não, tất cả đều dồn hết vào tiểu não kia rồi.
Tống Trạch trầm tư suy nghĩ nửa ngày, thở dài:
“Em thấy anh vẫn là nên học thuộc lòng đi.”
Học tiếng Anh có rất nhiều bí quyết, nhưng mỗi loại đều không giống nhau, điều này không thích hợp với Lâm Kính Tổ. Loại ghi nhớ cao cấp này Lâm Kính Tổ có lẽ không thể học được, chỉ đành từng bước từng bước học thuộc, ngữ pháp thì càng không nên trông cậy vào, chỉ cần các thì quá khứ hiện tại hoàn thành cũng đủ khiến hắn rối tinh rối mù, còn không bằng học thuộc lòng câu ví dụ.
Tống Trạch vỗ vỗ Lâm Kính Tổ:
“Bắt đầu từ sáng mai, theo em học bài.”