Chương 20: Người hoạ ta đoán

Ngôn Bạch gật đầu, cậu cảm thấy anh nói rất có lý, thời viễn cổ có rất nhiều loại thực vật thần kì lại bởi vì không thể khám phá nên đã trở thành truyền thuyết, nhưng nói không chừng chúng chỉ đang ở chỗ mà nhân loại không phát hiện ra mà thôi.

Đi dọc theo lối đi hẹp dài, một cái đài cao xuất hiện trong tầm mắt của hai người, cái đài được xây từ loại vật liệu trong suốt nào đó mà họ không biết, trên bề mặt của nó còn được tỉ mỉ điêu khắc hoa văn của dây đằng, những hoạ tiết này ở cấp bậc hoàn toàn khác những bức tranh lúc nãy. Ở trung tâm là một cái hố nhỏ hình bầu dục, chính là chỗ gieo trồng của dây đằng.

Khó trách tại sao dây đằng lại còn sống, cho dù uy lực của chùm nhãn có lợi hại thì chỉ cần nó kịp thời rút về chỗ này là có thể tránh được một kiếp.

Ngôn Bạch cẩn thận lấy dây đằng ra khỏi không gian, vừa được thả ra thì dây đằng đã lập tức dùng chạc cây quấn lấy ngón tay thon dài của cậu, hành động lấy lòng rất rõ ràng. Những đường vân đỏ trên thân nó đã biến mất, lúc này chỉ còn lại những đường vân màu vàng bé xíu, thoạt nhìn cũng rất ra dáng thánh vật.

Hắn nhặt được bảo bối rồi! Dây đằng choáng váng nghĩ.

Không gian kia có đất đai phì nhiêu, nước suối trong vắt, không những vậy trong không khí còn có rất nhiều năng lượng, quả không hổ danh là nơi ở của thực vật cao cấp có thể hoá thành hình người! Hắn mới chỉ ở bên trong một lát mà cả người đã thoải mái muốn chết, chỉ cần ôm chắc cái đùi này, thì hắn sẽ không cần phải đói bụng ăn quàng những thứ máu thịt kia để bổ sung năng lượng nữa.

Máu của nhân loại còn được, chứ máu của tang thi thì đúng là chẳng ra làm sao. Càng bực mình hơn chính là hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể vừa ghê tởm vừa hấp thu những thứ đó. Vì vậy khi nếm được máu của Ngôn Bạch, trong nháy mắt hắn cảm thấy như mình đang ở thiên đường!

"Về sau mày sẽ lại công kích người khác sao?" Ngôn Bạch tức giận chọc chọc dây đằng trong tay, nó suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Tạ Ân.

Dây đằng hoảng sợ lắc lư, đừng mơ hắn sẽ hấp thụ thêm một giọt máu nào khác!

"Vậy mày có thể biến trở về hình dạng ban đầu không?" Nếu như nó có thể làm vậy thì bọn họ sẽ thoát khỏi đây dễ hơn.

Dây đằng yếu ớt rũ xuống, năng lượng mà hắn đạt được nhờ hút máu đã bị hủy trong tay của hai người rồi. Chẳng lẽ do thời gian hắn ngủ say quá lâu, nên nhân loại bây giờ đã tiến hoá đến loại trình độ khủng bố này rồi sao?

Hắn nhớ trước đây mình có thể tiêu diệt một đội quân của nhân loại, các thời đại lịch sử đều tôn hắn là chí bảo, đáng tiếc là sau này năng lượng mà hắn hấp thu được không đủ nên chỉ có thể dựa vào máu thịt của nhân loại để duy trì. Cuối cùng hắn bị phong ấn trong sơn động này, khoảng thời gian gần đây mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

"Thôi được rồi." Ngôn Bạch thật vọng thu dây đằng vào trong không gian, "Mày tự tìm chỗ cắm rễ đi."

Hai người chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua thạch thật phong ấn dây đằng thì đường đi lại trở nên hẹp dài. Có lẽ vì đây là nơi ở của dây đằng nên toàn bộ sơn động đều rất sạch sẽ, cũng không hề xuất hiện bất kì loại cây nào khác.

Cuối cùng hai người cũng đi tới được đầu khác của sơn động, bầu trời đầy sao ánh vào tấm mắt của cả hai. Nương theo ánh trăng mỏng manh có thể thấy được con đường quốc lộ phía dưới, hai bên đường là thi cốt dày đặc.

Không cần hỏi cũng biết đây là do dây đằng làm.

Hiện tại dây đằng đã không còn ở đây nữa nên tang thi cũng dần dần tụ tập lại đây, có thể mơ hồ nghe được tiếng tru trong đêm đen.

"Nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ tới sáng chúng ta sẽ đi xuống." Tạ Ân đề nghị, sơn động này là chỗ nghỉ ngơi tốt nhất đối với bọn họ.

"Được." Ngôn Bạch gật đầu, hai người nhặt cành khô rồi quay lại thạch thất rộng lớn nhóm lửa, Ngôn Bạch nhanh chóng lấy ra túi ngủ và đồ ăn.

"Một cái là được rồi." Tạ Ân bất chợt lên tiếng, nói xong còn giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu, "Hai người ngủ chung sẽ ấm áp hơn."

Ngôn Bạch cũng đang có ý này, dáng người Tạ Ân cao hơn cậu một ít, khi cậu vẫn còn là hamster thì rất thích chui vào túi của anh, cách một lớp vải có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền tới.

Vì vậy cậu chui vào túi ngủ, hay bàn tay bị bọc thành bánh chưng hướng Tạ Ân ngoắc một cái, "Mau vào đây."

Dễ lừa như vậy sao? Tạ Ân bất đắc dĩ thở dài, động tác lại không mang theo bất kì sự mờ ám nào chui vào trong túi ngủ, sau đó lại giống như chiếm hữu mà ôm người vào trong lòng.

Nếu như từ đầu anh chỉ xem Ngôn Bạch giống như sự lạc thú cuối cùng ở mạt thế thì hiện tại đã có chút bất đồng so với lúc đó.

Ở trong không gian mà dây đằng mọc lan tràn trên mặt đất, thiếu niên xinh đẹp nhưng yếu ớt lại mang theo ánh mắt quyết tuyệt giống như một bông hoa hồng đang nở rộ, hình ảnh ấy đã khắc sâu vào đầu anh.

"Tôi đếm một hai ba rồi chúng ta cùng ngồi dậy nha." Ngôn Bạch vỗ Tạ Ân đang nằm bên cạnh, bụng cậu đã rỗng tuếch, nếu không ăn cơm thì sẽ chết đói mất.



Tạ Ân:.......

Nói thật anh rất không muốn làm cái hành động y hệt xác chết vùng dậy đó, anh muốn ôm cậu thong dong ngồi dậy hơn.

"Được." Giây tiếp theo, Tạ Ân đồng ý.

"Anh muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, có gì thì ăn nấy thôi."

Ngôn Bạch suy nghĩ một lát rồi liền lấy ra hai ly sữa bò cùng một cái nồi, một đĩa gồm có thịt cắt lát, rau dưa, dầu ăn và một lọ gia vị.

Sau khi đun xong hai ly sữa bò thì nhiệt độ của nồi đã không sai biệt lắm, cậu chỉ huy Tạ Ân cho dầu ăn vào nồi, thịt nướng, sau đó là gia vị. Với khả năng nấu nướng của Tạ Ân thì cách này không chỉ đơn giản mà đồ nấu ra cũng ngon, quan trọng là rất an toàn.

"Ở thế giới lúc trước cậu cũng ăn như vậy sao?"

"Không phải, ở chỗ đó có rất nhiều loại dịch ding dưỡng nhưng mùi vị không được tốt lắm, những công thức nấu nướng này đều là những thứ tôi học được trong các phương thuốc cổ truyền, chỉ là chúng trùng hợp lại giống những thứ ở thế giới này thôi." Ngôn Bạch cẩn thận suy nghĩ rồi nghiêm túc nói tiếp, "Thật ra tôi có cảm giác thế giới này là một thế giới song song nhưng không cùng trục thời gian với thế giới kia, cho nên mới có nhiều chỗ tương tự như vậy."

"Ở đó trên người ai cũng phát ra mùi hương sao?" Tạ Ân gắp một miếng thịt đã nướng chín đến miệng người bên cạnh, giả bộ lơ đãng đặt câu hỏi.

Thịt mới nướng xong có hơi nóng một chút, mỡ chảy ra khi nướng khiến miếng thịt phủ một lớp bóng loáng, cái bụng trống trơn của cậu trong nháy mắt phát ra khát vọng mãnh liệt. Một miếng thịt vào miệng, đầu tiên là hương vị của hạt mè, sau khi nhai thì hương vị của thịt nướng cùng nước chấm mới chậm rãi bùng nổ, Ngôn Bạch híp mắt đắm chìm trong thế giới của mĩ thực.

"Ừm....không phải là mùi hương mà phải gọi là tìn tức tố, chỉ alpha và omega mới có thứ đó....." Quai hàm đang ra sức nhai đột nhiên dừng lại. Không phải Tạ Ân không ngửi được sao?

"Alpha và omega?" Tạ Ân mỉm cười một cách đáng sợ, giọng nói hơi nghi hoặc.

"À, cái đó......Thịt ngon lắm! Anh thử chấm với nước sốt BBQ này xem." Ngôn Bạch chột dạ muốn lùi ra xa một chút nhưng túi ngủ có giới hạn nên cậu không thể làm vậy.

"Lần trước cậu không hề nói đến việc này."

Ngôn Bạch châm trước lời nói, "Tôi cho rằng việc này không phải là việc quan trọng......"

"Nó rất quan trọng, nhưng nếu cậu không muốn thì có thể không nói." Tạ Ân nhìn ra được cậu không tình nguyện, mí mắt anh hơi rũ xuống, bên trong cất giấu sự thâm thúy và lốc xoáy mãnh liệt. Nhưng khi anh nhìn Ngôn Bạch lần nữa thì ánh mắt đã khôi phục lại sự bình đạm, thậm chí còn có một chút nhu hoà, "Khi cậu sẵn sàng thì hãy kể cho tôi nghe."

Ngôn Bạch bị ánh mắt khác lạ của Tạ Ân nhìn đến run lên, "Vậy giờ ăn thịt nhé?"

"Được."

Sau khi bầu không khí trở lại bình thường thì cậu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, sao cậu lại có cảm giác là Tạ Ân đang tức giận nhỉ?

Chân trời dần dần nổi lên ánh sáng nhạt, những tia năng đầu tiên trong ngày xuyên qua cửa động xua đi sự u ám, thạch thất trở nên sáng sủa hơn không ít. Tạ Ân mở mắt ra, anh nhìn người trong lòng đang cuộn tròn cơ thể lại, khi anh vén túi ngủ ra thì thiếu niên liền gắt gao ôm chặt anh để hấp thụ sự ấm áp, trong mắt anh bất giác hiện lên ý cười nhu hoà.

Anh nhanh chóng nhóm lại đống lửa từ hôm qua rồi đem thịt nướng nướng lại một lần nữa, đơn giản và thô bạo kẹp chúng vào trong hai lát bánh mì, bữa sáng giản dị đã hoàn thành.

Khi Ngôn Bạch tỉnh dậy thì thạch thất đã trở nên ấm áp, cậu mê mang ngồi dậy, thân thể quá mức thoải mái làm cậu suýt quên mất là mình đang ở trong sơn động.

"Ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, không biết chừng có thể gặp được họ trên đường."

"Ừm." Ngôn Bạch trong nháy mắt thanh tỉnh, "Trong xe chỉ có một ít đồ ăn vặt, những điểm dừng chân cũng đã bị cướp sạch, bọn họ lại nhiều người như vậy chắc chắn sẽ phải chịu đói."



Trở về cửa động, Ngôn Bạch gọi tiểu Liễu ra ngoài rồi để cô bé dùng cành liễu đưa bọn họ xuống.

Tiểu Liễu vừa ra thì giống như trông thấy cứu tinh của mình, cô bé ủy khuất quấn lấy Ngôn Bạch cáo trạng.

Tên vừa mới vào trong không gian kia hoàn toàn không có một chút ý thức về thứ tự đến trước đến sau gì hết, một bộ cao ngạo trước mặt cô bé còn chưa nói, hắn còn chiếm gần hết năng lượng trong không gian làm của riêng nữa. Tuy rằng năng lượng còn lại vẫn rất nhiều, đủ để cô dùng trong một khoảng thời gian rất lâu nữa nhưng nếu không cho tên kia một bài học thì cô không thể bỏ qua được!

"Tiểu Liễu ngoan, lần sau nếu nó còn dám làm vậy thì em cứ tấn công gốc của nó, chắc chân sẽ dễ như trở bản tay." Ngôn Bạch không chút áy náy nói cho tiểu Liễu biết điểm yếu của dây đằng, cho dù nó có là thánh vật thì cũng không được ăn hϊếp tiểu Liễu.

Tiểu Liễu lập tức cui vẻ rạo rừng trở về không gian.

Cậu cứ nghĩ khi xuống sẽ bắt gặp đàn tang thi nhưng sự thật lại không phải vậy, mặt đường phủ tuyết cực kì trống trải, Ngôn Bạch có chút không hiểu, "Có khi nào Quách đại ca nghĩ rằng hai chúng ta đã chết không, sau đó bọn họ liền rời đi?"

"Không đâu." Tạ Ân nhìn về phía nào đó, "Cứ đi về phía trước xem sao."

Ngôn Bạch tò mò nhìn theo nhưng cái gì cũng không thấy được, nếu muốn nói có gì đặc biệt thì chính là tuyết chỗ đó đã bị dẫm qua, bên trên còn có hai viên cầu nho nhỏ.

Lại đi tiếp một đoạn, Tạ Ân chém đinh chặt sắt nói, "Bọn họ đang ở phía trước."

"Này....Sao anh biết được vậy?"

"Đó là kí hiệu mà bọn họ lưu lại cho chúng ta." Tạ Ân chỉ chỉ, trên mặt tuyết là một viên lớn một viên nhỏ nằm cạnh nhau.

"Ồ!" Ngôn Bạch bừng tỉnh, "Đây là ám hiệu mà các anh ước định từ trước phải không."

"Không phải, chỉ có thể nói là vừa xem liền hiểu thôi." Tạ Ân cười nói.

Chỗ nào có thể nhìn thấy là hiểu ngay? Ngôn Bạch nhíu mày quan sát nhưng lại không phát hiện ra được gì.

Nhìn thấy Ngôn Bạch đang nghi hoặc, Tạ Ân cười giải thích, "Cậu không cảm thấy nó rất giống hình dạng hamster của của mình sao?"

Ngôn Bạch:?!!

Tốt lắm! Đây là có người so với nhà điêu khắc còn biết thổi hồn vào tác phẩm hơn à? Quan trọng là còn có người thật sự xem hiểu!

"Sao anh nhìn ra được vậy?" Ngôn Bạch nhìn Tạ Ân, một bộ ham học hỏi.

"Hình thứ nhất là cậu đang ôm đầu ngủ, cái thứ hai là cậu khi giả bộ ngủ, không nhìn ra thật à?"

Ngôn Bạch:.....Chỗ nào mới được chứ?!

Lại đi thêm một khoảng thời gian, mấy hình ảnh đó lại xuất hiện trên nền tuyết, là một hình chữ nhật dẹp, bốn phía có bốn cục nhỏ.

Ngôn Bạch như lúc trước suy nghĩ một chút, cuối cũng vẫn phải lựa chọn xin giúp đỡ từ Tạ Ân, "Đây cũng là tôi à?"

"Là cậu khi duỗi người." Tạ Ân trả lời.

Ngôn Bạch:.......

Tạ Ân đã đúng bởi gì cách đó không xa chính là siêu xe phiên bản giới hạn của bọn họ.

Ngôn Bạch rất cao hứng, cậu phấn chấn chạy lại gõ cửa sổ xe nhưng lại không có tiếng người đáp lại, cửa xe cũng không khoá, bên trong không có ai hết.