Lê Tương cười lắc lắc đầu, rồi mới xoay người gọi phụ thân đang đứng ở phía sau khoang thuyền. Nàng cũng không quá am hiểu loại chuyện cò kè mặc cả này, cứ để phụ thân đảm nhiệm thì hơn.
“Ồ! Không phải quản sự Lưu đây sao!” Lê Giang cười ha hả vội vàng mời người đó lên thuyền.
“Quản sự Lưu à, ánh mắt của ngươi thật tốt, nhìn một cái đã ngắm trúng con cá trê vàng của chúng ta rồi, vừa mới bắt lên đấy, cực kỳ tươi ngon.”
Chuyện này cũng chẳng cần hắn phải giới thiệu. Là người nhiều năm trong nghề thu mua thuỷ hải sản, dĩ nhiên quản sự Lưu đã nhìn ra điều này từ lâu rồi.
“Cũng không tệ lắm, chiếu theo giá thị trường, ta trả cho ngươi mười lăm đồng bối(*)một cân.”
Vừa nghe thấy cái giá mười lăm đồng bối một cân, Lê Giang lập tức cao hứng đến nỗi không khép nổi miệng, sau đó hắn vội vàng lấy cân ra cân cá. Hắn rất thích bán hàng cho những quản sự của nhà giàu có này, bởi vì lúc mua hàng mấy người bọn họ trả giá cực kỳ sảng khoái.
“Quản sự Lưu, tổng cộng sáu cân hai lạng, tính ngươi sáu cân, ngươi xem?”
“Được, ngươi mang cá lên xe của ta ở đằng kia đi.”
Quản sự Lưu lấy túi tiền ra, đếm đủ 90 đồng bối, vừa mới chuẩn bị đưa cho Lê Giang, đột nhiên hắn cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào chậu tôm trắng bên dưới.
Lê Tương chú ý thấy ánh mắt của hắn, nàng quay đầu lại lập tức cầm cái vợt hớt mấy con tôm trắng rồi mang qua cho hắn xem.
“Quản sự Lưu, tôm trắng hôm nay cũng rất tươi ngon, mang về nấu một chút canh bạch chước(**)vừa ngon vừa ngọt lại tươi nha!”
Đầu tiên quản sự Lưu chú ý tới mắt tôm, sau đó hắn mới chú ý tới những lời Lê Tương vừa nói.
“Hả? Nấu canh thì ta biết, nhưng món bạch chước là gì?”
“À…… Món bạch chước này…… Chính là luộc, vừa nãy ta chỉ lanh mồm lanh miệng nên nói nhầm một chút thôi. Ý của ta là những con tôm này rất tươi, dù bỏ vào nước luộc bình thường cũng rất ngon miệng.”
Lê Tương tươi cười đầy thành khẩn, gương mặt trẻ con lại cực kỳ đáng yêu. Vì vậy quản sự Lưu cũng không nói thêm điều gì nữa. Hắn cũng quyết định mua hết chỗ tôm trắng của nhà Lê Tương, cuối cùng tổng cộng hắn cần phải trả thêm trăm đồng bối nữa.
Ngày thường đôi phụ tử nhà Lê Tương muốn kiếm được một trăm đồng bối này cần ít nhất ba ngày bận rộn, không thể không nói vận khí ngày hôm nay thật sự không tồi.
Sau khi bán cá trê vàng và tôm trắng, trên thuyền cũng chỉ dư lại ba thùng cá trắm cỏ, cá diếc bình thường, một mình Lê Tương không thể xách nổi lên bờ, vì vậy chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trên thuyền chờ phụ thân bưng mấy thùng cá lên bờ bán.
Trên bến tàu có rất nhiều nam nhân làm công việc dỡ hàng và chuyên chở hàng hoá, những người này liên tục tới tới lui lui, đại đa số đều để vai trần. Bình thường nhóm các đại nương, đại thẩm sẽ không lên bến tàu mua cá, mấy phụ nhân này thường tụ họp tại một bãi đất trống cố định bên ngoài bến tàu, thu mua cá từ tay các hộ gia đình khác.
Khi Lê Tương đi theo phụ thân tới nơi, trên bãi đất trống đó đã bày không ít chậu gỗ, thùng nước, đều là những thuỷ sản mới được đánh bắt lên, xung quanh còn có rất nhiều người đang lựa chọn. Chỉ trong chốc lát, đã có hai đại nương xách theo giỏ nhắm hướng sạp nhà nàng đi tới.
“Tiểu cô nương, nhà ngươi bán cá trắm cỏ như thế nào?”
“Cá trắm cỏ năm đồng bối một cân, cá diếc hạt dưa tám đồng bối một cân.”
Con số nàng báo ra đều là giá thị trường, đại đa số những ngư hộ đều bán với giá này. Thế nhưng hai đại nương kia vừa nghe xong giá đã xoay người rời đi.
Lê Tương: “……”
Chú thích:
(*)Đồng bối: hay còn gọi là đồng tệ, là một loại tiền bằng đồng mô phỏng theo kiểu vỏ sò.
(**)Bạch chước: một kỹ thuật nấu ăn của người Quảng Đông, dùng nước sôi hoặc súp nấu đồ ăn tươi sống, đồ ăn phải tươi sống mới ngon.