Ngọc Trúc ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Ngọc Dung, không hề nhúc nhích, nàng đang cố gắng hết sức để khiến Ngọc Dung bớt lo.
Nhưng hành động này hơi phản tác dụng, bởi vì Ngọc Dung lại càng lo lắng hơn.
Bởi vì tuy ngày thường tiểu muội vẫn là một hài tử nghe lời, nhưng lúc đói bụng khát nước sẽ lăn qua lộn lại, rầm rì liên tục trên lưng nàng ấy. Bỗng nhiên hôm nay, nàng lại nằm im không hề cử động… Ngọc Dung cho rằng muội muội nhà mình đã đói lả người rồi.
Và nàng ấy lập tức tự trách mình.
Vừa rồi lẽ ra khi muội muội đưa cỏ tới bên miệng, nàng ấy không nên ăn mới đúng.
Nếu để muội muội đói quá mà bệnh, nàng ấy thật là……
“Trưởng tỷ!”
Ngọc Dung đang đắm chìm trong cảm xúc tự trách, lại nghe thấy một tiếng “Trưởng tỷ”, lập tức tỉnh táo lại.
Nàng ấy nhìn vẻ vui mừng không che giấu được trong mắt nhị muội liền biết chắc chắn lúc này nhị muội đã mang thức ăn về rồi.
“Nhị… nhị đệ, rốt cuộc đệ đã trở lại!” Nói ra câu này, hốc mắt Ngọc Dung không tự chủ bắt đầu ửng đỏ.
Mỗi lần nhị muội đi theo đám người khác tìm đồ ăn, nàng ấy đều phải lo lắng đề phòng thật lâu. Mãi cho đến khi nhị muội trở lại bên cạnh, nàng ấy mới có thể thả lỏng lại.
“Có mệt hay không, muốn nghỉ một lát trước hay không?”
“Không mệt không mệt, trưởng tỷ, thân thể của ta vẫn khỏe lắm. Có chạy thêm một ngày cũng không có vấn đề gì. Tiểu muội thế nào? Có quấy ngươi hay không?”
Ngọc Linh kiễng chân ngó tiểu muội trên lưng trưởng tỷ.
Nữ hài nho nhỏ, mặt bị hun đến đỏ ửng, cả đầu đầy mồ hôi, cái miệng khô nứt đã muốn chảy máu.
Bởi vì khuôn mặt quá gầy guộc khiến cho đôi mắt trở nên cực kỳ lớn, làm người trông thấy phải đau lòng.
“Tiểu muội nhà ta ngoan nha, khiến ta đau lòng chết đi được.”
Ngọc Linh nắm chặt ống tay áo nhẹ nhàng giúp tiểu muội xoa xoa mồ hôi trên mặt, sau đó nàng ấy cúi đầu nhanh chóng cầm một thứ gì đó từ trong tay áo ra.
Núp dưới bóng của trưởng tỷ, nàng ấy gỡ bỏ lớp vỏ ngoài ra rồi trực tiếp đặt tới bên miệng muội muội.
“Nào, há mồm nào.”
Ngọc Trúc theo bản năng nghe lời há miệng.
Một thứ dịch nhầy tanh tanh trơn tuột trôi vào cổ họng, trong nháy mắt đã làm dịu đi cảm giác cháy bỏng đến bốc khói trong yết hầu.
Là trứng sống!
Loại đồ ăn ngày thường nàng không quá mặn mà, lại là lương thực cứu mạng trước mắt. Ngọc Trúc há cái miệng nhỏ liên tục uống, rất nhanh, một quả trứng nhỏ đã bị nàng nuốt hết.
Nếu không phải vẫn còn chút lý trí, chỉ sợ nàng còn muốn liếʍ sạch cái vỏ trứng thêm một lần.
Ngọc Linh cho tiểu muội nhà mình ăn xong một quả trứng, lại cẩn thận cất vỏ trứng đi rồi cười cười sờ sờ đầu muội muội nhỏ giọng nói: “Ngoan ngoãn, buổi tối lại cho ngươi ăn.”
Nhìn nụ cười ấm áp như vậy, căn bản là Ngọc Trúc không cảm thấy một chút mâu thuẫn tâm lý nào. Thậm chí nàng còn cực kỳ ao ước đối phương xoa đầu mình thêm một chút nữa.
……
Hai tỷ đệ này thực sự dịu dàng nha, làm muội muội của bọn họ quá hạnh phúc.
Ngọc Trúc đã dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, nàng tự nhận mình cũng có chút bản lĩnh nhìn người.
Như hai tỷ đệ Ngọc thị này có thể chăm sóc muội muội nhỏ nhất dưới tình huống ác liệt như thế mà không hề có ý định ném bỏ nàng, đủ để thấy phẩm chất đáng quý của bọn họ.
Phải biết rằng năm đó trưởng tỷ nhị tỷ của nàng vẫn còn một nửa tiền bồi thường, vậy mà hai người ấy vẫn không chịu nuôi dưỡng muội muội.
Nàng thầm nghĩ, mình phải giảm bớt chút gánh nặng cho hai người ấy, hoặc là giúp đỡ một việc gì đó.
Thế nhưng thân thể này thực sự yếu ớt, tuổi lại nhỏ, muốn làm gì cũng không làm được, chỉ có thể thành thành thật thật nằm ngoan ngoãn trên lưng tỷ tỷ, làm một hài tử an tĩnh, không náo loạn ồn ào.
Cứ như vậy ba ngày sau khi cả ba người theo đội ngũ rời đi, Ngọc Trúc mới khϊếp sợ phát hiện, hóa ra nhị ca lại là nhị tỷ!