Chương 12

Vốn nàng dự định lại gϊếŧ một con thỏ, nhưng nghĩ đến cả nhà tử hơn nửa năm đều không có dính đến món mặn, ăn quá nhiều ngược lại không tốt.

Cho nên nàng mới có thể hầm một nồi canh gà lớn, để cho tất cả mọi người uống một chút, dưỡng dạ dày.

Đáng tiếc không đào được rau dại, trong nhà không có một hạt gạo, chỉ là uống canh gà, mặc kệ no!

Đang lúc Thẩm Nguyệt Nhi khó xử, Trầm Tinh Nhi một đường chạy trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đen vàng bởi vì chạy trốn, cũng bởi vì hưng phấn khó được lộ ra một vòng đỏ ửng.

"Tỷ, Chu thẩm tử biết ngươi bắt gà rừng, trả lại cho ta ba cái khoai tây, một nắm gạo lức." Thẩm Tinh Nhi nói xong, cẩn thận lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là ba cái nắm tay to bằng khoai tây, một nắm gạo lức.

Đây là muối. "Trầm Tinh Nhi cẩn thận từng li từng tí từ trong túi áo lấy ra một ít muối thô ráp màu vàng đen.

Thẩm Nguyệt Nhi dùng một cái bát rách đem muối ăn cẩn thận cất kỹ, thuận tiện rắc một chút muối bỏ vào trong nồi.

Tinh Nhi, rửa sạch mấy củ khoai tây này đi. "Thẩm Nguyệt Nhi mở miệng phân phó.

Được. "Thẩm Tinh Nhi tay chân lưu loát bắt đầu gọt khoai tây, căn bản nhìn không ra chỉ có tám tuổi.

Vốn còn lo lắng một con gà rừng ăn không đủ no, hiện tại có khoai tây hầm gà, miễn cưỡng có thể đem bụng lấp đầy một chút đi.

Về phần gạo lức, vẫn là giữ lại sáng mai ăn cháo.

Thỏ thỏ...... "Một giọng trẻ con non nớt kinh hỉ truyền đến, phá vỡ minh tư của Thẩm Nguyệt Nhi.

Trong nhà không phải còn có mấy con thỏ sao? Dù sao cũng còn sống, ngày mai mang lên thị trấn xem có thể bán chút tiền hay không, đổi chút gạo mì.

Dương nhi rất thích thỏ sao? "Thẩm Nguyệt Nhi đi tới bên người Trầm Dương Nhi, mở miệng hỏi.

Thích. "Thẩm Dương Nhi không chút do dự đáp, hai mắt sáng ngời, cả người lập tức tinh thần rất nhiều.

Thẩm Nguyệt Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Dương Nhi, tinh thần có chút hoảng hốt.

Tam tỷ đệ Thẩm gia tuy rằng xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đủ.

Nhưng Thẩm Nguyệt Nhi từ trong nước, còn có từ Trầm Tinh Nhi Thẩm Dương Nhi trên mặt, nhìn ra chỉ cần nhiều hơn chút thịt, đều sinh ra một bộ tướng mạo tốt. Thanh tú không nói, ngũ quan tuyệt đối là tinh xảo xinh đẹp, cho dù làn da đen vàng che lại, cũng không xem nhẹ được sự xuất sắc của ba tỷ đệ này.

Thẩm lão tam mày rậm mắt to, ra vẻ khôi ngô, cũng không có ngũ quan xuất sắc.

Cho nên Thẩm Nguyệt Nhi có thể kết luận, dung mạo tốt của ba tỷ đệ, khẳng định di truyền Thẩm Bạch thị.

Ở nguyên chủ trong trí nhớ, Thẩm Bạch thị uyển chuyển hàm xúc, ôn nhu điềm tĩnh, một bộ tiểu thư khuê các bộ dáng, căn bản không giống như là bình thường nông phụ.

Thẩm Nguyệt Nhi rất tò mò, nửa tháng đã trôi qua, Thẩm Bạch thị rốt cuộc đi nơi nào?

"Tốt, vậy thì lưu hai con nhỏ cho Dương nhi nuôi, nhưng thỏ con mỗi ngày ăn cỏ xanh, cần phải Dương nhi phụ trách..."

Đại tỷ, Dương nhi nhất định sẽ cho thỏ con ăn no. "Không đợi Thẩm Nguyệt Nhi nói xong, Thẩm Dương Nhi liền nghiêm túc cam đoan.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Dương Nhi, Thẩm Nguyệt Nhi bật cười sờ sờ đầu của hắn.

Trầm Tinh Nhi đã gọt khoai tây xong, đang muốn tới nói với Trầm Nguyệt Nhi, nhìn thấy mấy con thỏ kia vẻ mặt giật mình hỏi: "Chị, những con thỏ này cũng là chị bắt sao?"

Ân. "Thẩm Nguyệt Nhi vươn hai tay kéo Thẩm Dương Nhi cùng Thẩm Tinh Nhi tay, mở miệng nói:" Các ngươi yên tâm, về sau có đại tỷ, sẽ không lại đói bụng các ngươi.

Tỷ...... "Thẩm Tinh Nhi cùng Thẩm Dương Nhi nhào vào trong ngực Thẩm Nguyệt Nhi, hai củ cải đỏ song song khóc rống lên thành tiếng.