Quyển 2 - Chương 30

Edit: Yunchan

Đông Đông chờ ở trong phòng Dịch Viễn, ngày đầu tiên, ban ngày vẫn khá ổn, bình thường hắn không ở nhà vào ban ngày nên cô đã quen rồi. Nhưng vào ban đêm, cô nằm trong chăn lăn qua lộn lại cả đêm, làm cách nào cũng không ngủ nổi.

Mỗi khi vừa mê mang thϊếp đi, trở người qua không chạm phải hắn thì lại sực tỉnh.

Cô gả vào nhà mới có bao lâu đâu, sao lại tập thành thói quen như vậy chứ?

Đông Đông vuốt nhẹ chỗ nằm lạnh lẽo bên cạnh, trong lòng có phần trống trải.

Hắn không ở nhà, làm căn phòng vào đêm như lớn hơn rất nhiều, tới chăn cũng lạnh.

Mới đó hàng đêm cô đều ngủ chung với hắn, hắn lúc nào cũng ôm cô ngủ, cô còn thấy ngượng. Nào biết hắn vừa vắng mặt, cô lại nhớ tiếng đập đều đều của tim hắn, nhớ cảm giác da thịt kề cận, nhớ cảm giác an lòng ấm áp lúc cô rúc trong ngực hắn.

Đêm hôm đó, hình như ánh trăng xuyên qua song cửa sổ vào phòng cũng trở nên lạnh lẽo, không hiền hòa như thường khi nữa.

Ngày thứ hai, nhớ nhung len vào tim, lẻn vào hồn, cô ngồi trong phòng mà không tài nào định tâm được. Lúc nhận đống quần áo mùa đông cho hắn, cô chợt nhớ tới căn phòng nhỏ trong phường giấy của hắn rất bừa bộn, quần áo mùa hè với mùa thu cũng không biết thu dọn, cô bèn cầm bọc quần áo mùa đông, định mang qua cho hắn để khi nào áo bẩn thì có để thay.

Thấy cô muốn đi, nha hoàn Chu Chu được phái tới để hầu hạ cô không dám để cô đi một mình nên hối hả chạy theo, muốn giành lấy bọc quần áo trong tay cô.

Đông Đông muốn bảo cô ta quay lại để cô tự đi. Nhưng nha hoàn Chu Chu lại trắng bệch mặt mày nói thẳng ra, nếu để Thiếu phu nhân ra ngoài một mình, thì thể nào cũng bị Lý tổng quản và phu nhân quở trách.

Đông Đông sửng sờ, không muốn làm khó cô ta, bèn giao bọc quần áo cho cô ta rồi dẫn theo.

Rốt cuộc may mà có Chu Chu đi chung với cô, vì Lý tổng quản không ở trong phường giấy, mà cửa hàng đằng trước phường đúng là không ai nhận ra cô là Thiếu phu nhân mới gả vào nhà. Nhờ Chu Chu lanh lợi, cũng quen biết vài chấp sự trong phường, nên cô mới vào được trong phường giấy một cách suông sẻ. Tới phía sau, cô nhận ra mấy vị thợ mộc, sư phụ, cô nương và đại thẩm đang làm việc bên trong, họ đều là khách nhân thường tới chỗ cô mua đậu hũ.

Lúc thấy cô thì ai nấy đều trợn to mắt.

Cô định bước lên bắt chuyện, nhưng lại thấy ngượng ngịu, chẳng biết nên mở miệng thế nào. Đúng lúc này, một vị đại thẩm mỉm cười bước nhanh lên chào cô, phá vỡ không khí ngượng ngập.

“Đông Đông, a, không phải, bây giờ phải gọi là Thiếu phu nhân mới đúng. Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại có thời gian tới đây vậy?”

“Vương đại nương, đã lâu không gặp, cháu mang quần áo tới cho… Dịch Viễn thay.”

Nhắc tới tên hắn cô còn hơi ngại nên ngập ngừng một lát, nhưng đại thẩm không chú ý tới, chỉ cười nói: “Thiếu gia đúng là tốt số, cưới được một nàng dâu kỹ tính như cháu. Chỗ ở đằng sau của thiếu gia rất bừa bộn, bọn nha đầu chưa tới dọn dẹp đâu, lát nữa cháu vào đó đừng hết hồn nhé.”

Suýt nữa thì Đông Đông đã buột miệng nói là cô biết, may mà nuốt xuống kịp thời.

Vương đại nương vừa qua đây, những người khác cũng lục tục kéo tới.

“Thiếu phu nhân, cô không mở tiệm đậu hũ nữa sao? Mẹ ta cứ hỏi riết thôi.”

“Đúng đó, Lôi cô nương, á, bậy, là Thiếu phu nhân, sau này cô không làm đậu hũ nữa à? Còn sữa đậu nành thì sao? Sữa đậu nành cũng không bán luôn sao?”

“Thiếu gia có lộc ăn thật, sau khi tiệm đậu hũ Lôi gia nghỉ bán, cha ta cứ lèm bèm với ta suốt, đậu hũ mua về nếu không quá nhão thì quá khô, ăn chả ngon gì sất.”

“Đúng thế, bà ngoại ta cũng nói y chang, bà thích nhất là đậu hũ Lôi gia, tiếc là từ giờ trở đi không được ăn nữa. Bây giờ cứ nhìn thấy đậu hũ là bà của ta lại thở dài thườn thượt mãi. Từ ngày Lôi đại thúc mới mở cửa hàng, thì nhà ta đã bắt đầu mua đậu hũ Lôi gia rồi.”

“Phải phải, người nhà ta thích nhất là lúc xuống ruộng mang theo đậu rang ngũ vị hương của cô ăn chung với cơm. Thiếu phu nhân, nếu cô không làm nữa thì có thể chỉ cho ta cách làm đậu rang ngũ vị hương không, để ta tự làm lấy?”

Đông Đông không ngờ mình lại được chào đón nồng nhiệt như vậy ở ngay trong tác phường của phường giấy Dịch gia, trong phút chốc chưa thể phản ứng kịp.

Bất luận là người có biết cô hay không, tất cả đều chen vào xem náo nhiệt.

Người biết sẽ chen lên đầu hàng bắt chuyện với cô. Người không biết thì ở đằng sau ngóng cổ kiễng chân nhìn cô.

Cô vẫn mỉm cười nhưng cũng thấy hơi cuống, tới Chu Chu cũng bị cả mặt trận người này dọa sợ, rụt rè núp sau lưng cô. May nhờ có Vương đại nương không nhìn nổi nữa bèn giơ tay lên xua vội đám đông đi.

“Xê ra xê ra nào, yên lặng, yên lặng, cả bọn mấy người, chen tới chả thở nổi nữa, dạt ra, dạt ra mau! Coi đi, người nào người nấy tranh nhau nói, ồn ào chết được, hỏi sao Đông Đông —- không phải, hỏi sao Thiếu phu nhân nhìn kịp mấy người nói gì hả?”

Dưới tiếng hét của bà, rốt cuộc cũng làm đám người lùi ra một tý. Tuy nhiên vẫn có người chưa cam lòng muốn cướp lời, nhưng đúng lúc này một vị sư phụ già đã bước tới, mắng.

“Dồn hết vào đây làm gì hả? Sao chưa quay về làm việc đi!”

Nhìn thấy sư phụ già nghiêm khắc, các tiểu tử và cô nương sợ hết hồn, quáng quàng xua chạy như chim vỡ tổ.

Vòng người tản ra rồi cô mới nhìn thấy sư phụ già kia. Thấy được gương mặt quen thuộc hay tới chỗ cô ăn điểm tâm trước đây thì Đông Đông thở hắt ra một hơi, nở nụ cười:

“Âu Dương sư phụ, lâu rồi không gặp.”

“Thiếu phu nhân.” Âu Dương sư phụ gật đầu với cô một cái, nét mặt nghiêm khắc giãn ra rất nhiều, dịu giọng nói: “Hôm nay thiếu gia phải tới thành Lạc Châu, không có ở đây.”

“Cháu biết, chàng đã nói với cháu rồi, cháu chỉ muốn đưa ít quần áo tới để chàng thay thôi.”

“Để ta tìm người dẫn thiếu phu nhân ra đằng sau.”

Đông Đông nghe vậy bèn vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, mọi người đều bận hết, cháu với Chu Chu tự đi là được rồi, Dịch Viễn từng chỉ chỗ cho cháu.”

“Đã vậy thì lão hủ không làm phiền thiếu phu nhân nữa.” Ông nói rồi toan quay người đi, nhưng ngập ngừng một lát bỗng bổ sung: “Thiếu phu nhân gả cho Dịch thiếu vượt ngoài dự đoán của mọi người. Mọi người trong phường chỉ tò mò chứ không có ác ý, thiếu phu nhân đừng để trong lòng.”

“Không đâu ạ.” Cô mỉm cười đáp.

Ông thấy thế thì nhắc cô lần nữa: “Thiếu phu nhân cứ việc đi thẳng ra sau, đừng dừng chân, không ai dám gọi thẳng thiếu phu nhân lại đâu.”

Nghe vậy cô vội vàng tiếp lời: “Cảm tạ Âu Dương sư phụ.”

“Phải rồi, trong phòng thiếu gia rất bừa bộn, thiếu phu nhân đừng giật mình. Nếu có cần gì thì thiếu phu nhân cứ bảo nha hoàn ra đằng trước nói một tiếng là được.” Nói xong, ông mới quay người làm tiếp việc của mình.

Xem ra chuyện phòng hắn bừa bãi ai cũng biết hết.

Đông Đông giác ngộ, bỗng thấy buồn cười, sau đó mới dẫn Chu Chu bước nhanh ra đằng sau.

Dọc theo đường đi, cô không dám dừng bước lại lung tung nữa, tận tới khi vào phòng nhỏ trong tiểu viện của hắn rồi cô mới thở phào.

Mà trong phòng hắn, quả nhiên vẫn rối tung như lần trước, nhưng so với căn đại trạch to lớn nhà hắn thì nơi đây ngập đầy hơi thở sinh hoạt và mùi hương thuộc về hắn.

Chẳng biết sao lòng cô lại bình yên hơn.

Cô nhìn quanh căn phòng vừa bẩn vừa rối, xắn ống tay áo lên, bảo Chu Chu đặt bọc quần áo xuống, ra đằng trước múc nước trong và lấy khăn sạch vào, còn cô thì tự tay quét tước dọn dẹp cho hắn.

Chu Chu quay lại thấy cảnh này thì giật mình, cố cản cô lại, nhưng không biết nên nói thế nào.

“Thiếu phu nhân, để muội làm cho, người không cần tự làm đâu, gay thật, người có nghe có hiểu muội nói gì không?”

Đông Đông thấy sắc mặt Chu Chu trắng bệch ra, nói năng thì lộn xộn, nên cô tảng lờ như không hiểu, nhặt mấy bộ quần áo lên nhét vào tay Chu Chu: “Ta mới mở bao lấy quần áo mùa đông ra rồi, muội mang mấy bộ đồ này bỏ vào trong bao quần áo đi, lát nữa chúng ta mang về nhà giặt.”

Chu Chu vội vã nghe theo, quay người lại thì thấy cô đang gấp đệm chăn thì lật đật nhào lên lần nữa.

“Thiếu phu nhân, chờ một lát, người để muội làm cho —-“

Đông Đông dúi cái gối vào tay Chu Chu, mỉm cười nói: “Lột bao gối này ra, mang về nhà giặt chung một thể, nhân tiện đun chút nước nóng để pha ít trà.”

Chu Chu vội vàng làm theo, sau khi hối hả quay lại thì thấy Thiếu phu nhân đã dọn xong chăn đệm, bây giờ đang cột chắc váy lên chân, cầm khăn vải quỳ trên mặt đất để lau sàn nhà. Cảnh này đập vào mắt làm Chu Chu muốn khóc toáng lên, thật sự sợ bị người ta nhìn thấy rồi báo cáo lại với Lý tổng quản và phu nhân, thế nào cô về nhà cũng bị ăn hèo.

“Thiếu phu nhân, muội xin người —-“

“Ta biết, để muội làm đúng không?” Từ xa Đông Đông đã nhìn thấy cái mặt khóc không ra nước mắt của Chu Chu, cười khẽ một tiếng rồi giao khăn vải cho cô ta: “Chỗ này ta lau qua một lượt rồi, muội lau thêm một lượt nữa là được, để ta đi xếp lại giá sách.”

Chu Chu nghe vậy thì sửng sốt, chậm nửa nhịp mới phát hiện ra hình như Thiếu phu nhân biết cô đang nói gì.

Chu Chu hơi bàng hoàng thêm chút hoang mang, muốn hỏi thử Thiếu phu nhân xem có biết cô đang nói gì không, nhưng Thiếu phu nhân có đôi tai tật kia đã quay lưng sang hướng khác, bắt đầu nhặt nhạnh sắp xếp lại chồng sách bị ngã đổ ngổn ngang.

Dù sao thì ít ra thiếu phu nhân cũng không lau sàn nữa.

Chu Chu thở phào, vội vàng quỳ trên đất chăm chỉ lau sàn.

Trong lúc đó, cô thấy Thiếu phu nhân cầm từng quyển sách bị nghiêng lật, phân loại từng cuốn, còn nhặt mấy tờ giấy nằm rải rác khắp nơi lên xếp gọn lại, cầm mấy cây bút lông đã dính mực khô queo ngâm vào trong nước ấm, rồi đổ nước rửa bút đã bẩn đi, chà sạch đồ rửa bút bằng bạch ngọc đã bợn đυ.c để nó trở lại với hình hài trắng tinh vốn có.

Căn phòng nhỏ vốn la liệt đồ đạc, vậy mà dưới bàn tay khéo léo của thiếu phu nhân đã nhanh chóng lấy lại vẻ ngăn nắp sạch sẽ nên có, thoạt nhìn còn tưởng là hai căn phòng khác nhau.

Lúc Chu Chu mang nước bẩn đi đổ, trở lại phòng thì thấy Thiếu phu nhân đã ngồi ở trước bàn, viết thư.

Kể từ ngày bị phái tới hầu hạ Thiếu phu nhân, cô đã thầm kêu khổ thấu trời trong lòng. Tuy từ một nha đầu quét dọn được thăng lên chức nha hoàn hầu cận, trông thì có vẻ không tệ, nhưng ai cũng biết Thiếu phu nhân này là đồ ngốc. Không có gương mặt xinh đẹp đã đành, lỗ tai còn chẳng nghe được, mở miệng thì giọng lại lạ lùng. Chức nha hoàn hầu cận của cô rõ ràng là củ khoai lang bỏng tay bị người ta quẳng cho, là việc khổ sai, nếu không phải tiền lương cho nha hoàn hầu cận tương đối nhiều, thì cô cũng chẳng thèm tới đây.

Nhưng ai ngờ Thiếu phu nhân này hình như cũng biết chữ.

Nhìn cách phân loại sách vừa rồi của thiếu phu nhân, chẳng có lấy tý ngập ngừng nào, mà giờ đây chữ viết trên giấy cũng cân đối đẹp đẽ, hoàn toàn khác xa với loại chữ viết lung tung như gà bới.

Nói thật, ngay cả Chu chu cũng không đọc được mấy chữ này, nếu Thiếu phu nhân biết chữ thật thì nhất định phải thông minh lắm, ít nhất là còn thông minh hơn cô.

Lẽ nào từ trước tới nay, mọi người đều hiểu lầm Thiếu phu nhân sao?

Chu Chu ngơ ngác đứng bên bàn nhìn Thiếu phu nhân đằng trước đã viết xong một chữ cuối cùng, cầm giấy lên, mở miệng nhẹ nhàng thổi khô nét mực trên giấy.

Chu Chu tò mò nhìn thử, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân, bên trên người viết gì vậy ạ?”

Thấy Chu Chu lên tiếng, Đông Đông nhìn sang, mỉm cười đáp: “Là cách làm đậu rang ngũ vị hương, chút nữa muội mang ra đằng trước đưa cho vị đại nương có nốt ruồi bên mép, trên đầu cài trâm gỗ như ý, mặc áo xanh nhé. Nói là món đậu rang ngũ vị hương làm theo công thức này là được.”

Chu Chu nghe vậy thì trợn mắt nhìn cô kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Thiếu phu nhân, chẳng phải người không nghe được ư? Sao người biết bà ấy vừa nói gì?”

“Ta đọc được khẩu ngữ.” Đông Đông nhìn Chu Chu, mỉm cười đáp: “Chỉ cần mọi người đừng nói quá nhanh là ta có thể nhìn được bảy tám phần, biết được sơ sơ mọi người đang nói gì.”

“Thật sao? Nhưng có khi muội nói chuyện sao trông người cứ như không hiểu vậy?”

Đông Đông cười khẽ, lúc này mới giải thích cho Chu Chu hiểu: “Vì ta dùng mắt, nếu ta không nhìn chòng chọc vào miệng muội thì rất dễ để sót lời muội nói. Huống chi những người vừa rồi đa số là khách nhân tới tiệm ta mua đậu hũ, nên lúc nói chuyện đều tự động giảm tốc độ, ta có thể đọc được. Nhưng vì nhiều người nói cùng lúc quá nên ta không thể nhìn hết được, chỉ thấy được vài người nói mà thôi.”

Mực khô rồi, Đông Đông bèn gấp giấy lại, nhét vào phong thư rồi giao cho Chu Chu: “Làm phiền muội đi một chuyến, muội có nhớ vị đại nương đó không?”

“Nhớ ạ.” Chu Chu gật đầu cầm lấy phong thư, nhưng không nhịn được lại hỏi chậm: “Thiếu phu nhân, công thức này người cứ đưa cho người ta như vậy sao?”

Đông Đông chẳng ngại ngần gì đáp ngay: “Ta không thể mở tiệm tiếp nên thấy có lỗi với mọi người. Công thức làm đậu rang ngũ vị hương cũng là người khác cho cha ta, bây giờ ta chuyển lại cho người cần thôi.”

Chu Chu nghe xong thì hơi sửng sờ, không thể nào ngờ được Thiếu phu nhân là người như vậy.

Quá khác so với lời đồn đãi loạn xạ của bọn nha hoàn, hoàn toàn khác xa.

Thiếu phu nhân này chẳng những không ngu ngốc mà còn rất thông minh nữa. Biết đọc biết viết, lòng dạ thì cực lương thiện, trái ngược hoàn toàn với những chủ nhân hẹp hòi lại thích tự cao tự đại trong Dịch gia, luôn chỉ biết sai khiến nha hoàn hạ nhân.

Thấu Chu chu cứ ngớ ra nhìn mình mãi, Đông Đông bèn mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

“Không, không việc gì ạ.” Chu Chu giật mình hoàn hồn, lắc đầu nói: “Muội sẽ đi giao ngay, Thiếu phu nhân, người còn cần gì không?”

“Không cần gì nữa, thế này là tốt rồi. Lát nữa chúng ta dọn thêm bận nữa rồi về nhà.”

“Vâng.”

Chu Chu nghe xong thì lập tức chạy như bay đi đưa thư.

Đợi Chu Chu quay lại thì thấy Thiếu phu nhân đang đứng cạnh giá áo, treo một bộ áo khoác dầy chắn gió lên rồi vuốt cho phẳng phiu, để nó lùa gió thông khí.

Lúc nãy Chu Chu phụ dọn dẹp, biết Thiếu phu nhân không mang theo áo dầy để thay nên không bỏ nó vào trong bao quần áo.

Nhưng treo xong rồi thiếu phu nhân vẫn chưa chịu đi, trái lại còn đứng trước cái áo khoác dầy đó, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo với vẻ say mê.

Sau đó vì không biết có người đang nhìn, thiếu phu nhân bèn nhắm nghiền hai mắt lại, lén lút dán mặt mình lên vạt áo, hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ thở dài.

Nét mặt nhớ nhung thiếu gia đó của Đông Đông cực kỳ động lòng người, làm lòng Chu Chu đập loạn mấy bận, quáng quàng lui nhanh ra cửa, mặt đỏ tim đập đứng ở hành lang, vỗ vỗ ngực.

Ối mẹ ơi, mọi người kháo nhau là Thiếu phu nhân bay lên cành làm phượng hoàng tất cả là vì tiền của thiếu gia. Giờ xem ra rõ ràng không phải.

Ít ngày trước, Chu Chu còn thấy không đáng thay cho thiếu gia, thầm hỏi chẳng biết nữ nhân này có gì mà thiếu gia như bị hớp mất hồn, ai dè bệnh của Thiếu phu nhân còn nặng hơn thiếu gia, còn lén ngửi y phục của thiếu gia nữa.

Thiếu phu nhân dịu dàng như vậy, hiền thục đáng yêu thâm tình như vậy, tới tim cô còn đập thình thịch, thảo nào thiếu gia lại thích thiếu phu nhân, dù có cãi lời phu nhân cũng phải lấy Thiếu phu nhân về cho bằng được.

Hôm ấy lúc Đông Đông và Chu Chu về lại đại trạch thì trời đã sụp tối.

Dịch gia đông người, ngoài ngày lễ lạc tết nhất ra, mỗi phòng đều ăn riêng, không quen dùng cơm cùng nhau.

Đông Đông để Chu Chu mang quần áo bẩn tới phòng giặt, biết nha đầu này bận bịu cả ngày cũng mệt lả rồi, nên bảo Chu Chu đi nghỉ trước, còn mình thì tới nhà bếp hâm nóng ít thức ăn coi như qua bữa.

Chu Chu không chịu, cứ đẩy cô về phòng:

“Thiếu phu nhân, lúc muội mang quần áo bẩn tới phòng giặt, tiện đường có thể tới nhà bếp lấy cơm cho người mà. Người về trước đi, đừng làm khó dễ muội nữa. Nếu để ai nhìn thấy muội để người tự đi nấu đồ ăn, truyền tới tai Lý tổng quản thì muội thê thảm lắm.” Ở chung cả ngày, rốt cuộc Chu chu đã hiểu rõ tính tình của thiếu phu nhân, biết cô dễ mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn mình bị rầy rà, nên vội vàng lừa gạt uy hϊếp dụ dỗ thiếu phu nhân về phòng.

“Được rồi được rồi, ta về phòng là được chứ gì.” Đông Đông không nói lại Chu chu, cả buổi chiều đã nghe cô ta lải nhải suốt về chuyện Lý tổng quản và phu nhân quản lý hạ nhân nghiêm khắc bao nhiêu, nên cô mới đồng ý tự về phòng trước.

Thấy Thiếu phu nhân cuối cùng cũng chịu về phòng, Chu Chu thở hắt ra, cười nói: “Vậy người về phòng trước, muội sẽ về ngay, người đừng làm thêm gì nữa, cứ nghỉ cho khỏe nhé.”

Nói rồi Chu Chu ôm túi quần áo chạy về hướng phòng giặt.

Đông Đông buồn cười nhìn theo bóng lưng của nha đầu hoạt bát biến mất sau khúc quanh, sau đó mới quay người đi về hướng viện của Dịch Viễn.

Vào đông, trời sụp tối rất nhanh.

Trên hành lang uốn khúc, người hầu đã đốt đèn l*иg lên từ sớm.

Thường thì ban ngày cô sẽ ra ngoài đi dạo một lát, nhưng trời còn chưa tối, cô vẫn sốt ruột quay về phòng thật nhanh để gặp Dịch Viễn. Thế nên đây là lần đầu tiên cô trông thấy cảnh đêm ở đại viện Dịch gia.

Trong tòa nhà lớn sáng rực đèn đuốc, phơi bày một cảnh tượng khác xa ban ngày. Ban ngày đại trạch đã rất đẹp, trong vườn, cây phong đỏ như lửa tôn lên vẻ đẹp của đình đài lầu các, cây cầu nhỏ với dòng nước chảy ngang, từng tòa phòng viện bao quanh bởi hành lanh uốn lượn, phòng nào viện nào cũng đều có cảnh trí đặc biệt.

Nhưng vừa vào đêm, đèn hoa được nhóm lên, ngọn đèn treo trên hành lang, tiểu lâu và tường viện chiếu bóng lên mặt nước, tạo nên một khung cảnh hoàn toàn khác lạ.

Cô có thể nhìn thấy trong một phòng viện mở toang cửa, có mấy đại cô đang cầm quạt phe phẩy, và mấy phụ nhân ngồi lại với nhau nói cười tán chuyện trời mây. Trong một phòng viện khác, cả nhà nhị cữu lão gia đều đang quây quần ăn cơm. Và ở hai phòng viện liền kề nhau, tam đường đệ và biểu ca đang rùm beng ngoài cửa.

Thấy thế cô rảo bước nhanh qua, vờ như không thấy. Ai ngờ khi rẽ vào một khúc quanh thì bất cẩn đυ.ng phải một người. Cô chưa kịp lấy lại thăng bằng thì ngẩng đầu lên đã thấy đại đường ca, vội vàng lên tiếng nhận lỗi:

“Xin lỗi, muội không chú ý —“

Song cô còn chưa kịp nói dứt câu thì người này đã bắt đầu gào thét:

“Làm quái gì vậy hả, ngươi có mắt không?!”

Nam nhân này đỏ ngầu hai mắt, mùi rượu nồng nặc cả người, nồng tới nỗi làm cô muốn buồn nôn, đành vội vã nhắc lại: “Xin lỗi, thật sự muội không nhìn thấy huynh, lần tới muội sẽ để ý hơn.”

Nói rồi cô cố đánh vòng qua gã, ai ngờ tên kia lại tóm phắt cô lại:

“Chờ đã, ngươi muốn đi đâu?!”

Không ngờ gã ta lại ra tay bắt mình lại, Đông Đông giật bắn, ngoảnh đầu lại nhìn gã hoảng sợ.

“Ngươi cùng lắm chỉ là một ả tiện nữ bán đậu hũ mà dám không thèm để ta vào mắt à? Ngươi tưởng mình gả cho Dịch Viễn rồi thì chim sẻ biến thành phượng hoàng được sao? Ta cho ngươi biết, hắn lấy một tiện nữ bán đậu hũ như ngươi chỉ vì hắn muốn tranh hơn thua với mẹ hắn thôi. Nếu hắn khó chịu thì bất cứ lúc nào cũng bỏ ngươi lấy người khác được!”

Nhìn bộ dạng lè nhè kiệt sức của gã Đông Đông biết là gã đã uống say mèm. Từ nhỏ cô đã biết người này, tuy cùng họ Dịch như nhau, nhưng tính nết của Dịch Tông Đường kém Dịch Viễn xa tít tắp, lúc bé người cầm đầu ném đá cô, cười nhạo cô chính là gã ta.

Đông Đông nén cơn hoảng sợ, cố giữ bình tĩnh nói: “Ngươi, ngươi buông ta ra.”

Nghe vậy, Dịch Tông Đường lại lôi cô tới trước người, giở ra điệu cười tục tĩu: “Ta hỏi ngươi nhé, lúc đầu hắn mạnh bạo leo lên người ngươi, hay là ngươi xin hắn lên thế? Có phải là thân thủ của hắn điêu luyện lắm nên ngươi mới ngoan ngoãn mở chân ra không nào? Nếu hắn chọn một đứa ngu si như ngươi lấy vào nhà, thì chắc là bản lĩnh trên giường của ngươi số một nhỉ?”

Lời tục tĩu này làm cô phẫn nộ, nạt: “Ngươi, ngươi buông ra mau, bằng không, bằng không đừng trách ta không khách sáo —“

“Không khách sáo với ta à? Hoan nghênh hoan nghênh, nếu tên trơ tráo kia không ở đây đêm nay, thì ta sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi làm cho ông đây thoải mái, thì chờ hắn bỏ ngươi rồi ông đây sẽ nạp ngươi làm tiểu thϊếp —-“

Nói rồi, gã càng vô liêm sỉ hơn kéo mạnh cô vào lòng, ấn cái miệng thối của hắn ta xuống miệng cô.

“Không được! Ngươi buông ra!”

Cô hét lên kinh hoàng, nhưng tên nam nhân kia cố sống cố chết không chịu thả tay ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, cô cũng cảm giác được cái vật ghê tởm của hắn đang đè thẳng vào người mình.

Nhìn thấy cái miệng thối kia đang dán sát vào mình, Đông Đông hết chịu nổi, bất chấp hậu quả, lập tức nện một chưởng lên cằm hắn, đồng thời xoay tròn cổ tay bị hắn tóm, cầm ngược lại tay hắn bẻ một cái, lập tức bẻ trật các đốt ngón tay của tên sắc lang này.

Gần như ngay lúc đó, hai mắt hắn ta trợn lồi ra, đau tới nỗi ré lên thành tiếng:

“Á —- tay của ta, tay của ta ———–“

Đông Đông cuống quýt thả tay giật lùi lại, làm gã té nhào ra đất.

Trong tích tắc, tất cả mọi cánh cửa gần đó đều bật mở, người ở mỗi phòng mỗi viện lũ lượt túa ra, chạy hộc tốc tới xem chuyện gì. Trong nhất thời, người chạy tới kẻ xô đi, có người đỡ Dịch Tông Đường quay qua chửi cô, có người lại gầm rú về phía nhóm Dịch Tông Đường, người nào người nấy đều rối thành một nùi, cãi cọ ỏm tỏi.

Quá nhiều người mở miệng cùng lúc, Đông Đông hoàn toàn không theo kịp diễn biến, cũng không biết họ đang cãi cọ điều gì.

Đúng lúc này tất cả mọi người đột ngột im bặt, nhìn ra phía sau cô.

Đông Đông ngẩn ra, quay người lại, thấy Dịch Viễn đáng lý đang ở thành Lạc Châu, không ngờ đã về tới.

Nhìn thấy hắn cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Hắn bước tới cạnh cô, nhìn mọi người hỏi.

Đông Đông toan lên tiếng, song còn chưa thốt ra lời thì cái gã trên mặt đất đã nước mắt nước mũi lầm lện, giành phần ăn cướp la làng: “Dịch Viễn, đứa đần độn đó bẻ tay ta —-“

Dịch Viễn nhướng mày, hỏi tiếp: “Tại sao nàng ấy phải bẻ gãy tay ngươi?”

Dịch Tông Đường khóc lóc sướt mướt, nói dối mà không thèm chớp mắt: “Đệ không ở nhà, ả tiện nhân phóng đãng này không chịu được cô đơn nên tới quyến rũ ta, ta không chịu, nên ả ta thẹn quá hóa giận đánh ta bị thương.”

Đông Đông trợn tròn mắt, còn cho là mình nhìn lầm.

Mọi người nghe vậy đều hít ngược vào một hơi, đổ dồn mắt về phía cô như muốn xem trò vui.

Dịch Viễn xoay đầu lại, nhìn cô rồi mở miệng hỏi: “Đông Đông, lời Tông Đường nói có thật không?”

“Tất nhiên không phải.” Cô lắc đầu.

“Là thế nào?” Hắn hỏi lại.

“Đại đường ca uống say, sau đó bất cẩn trượt chân té lộn nhào.” Cô lời ít ý nhiều, nói mà mắt cũng không chớp.

“Trượt chân té sao?” Dịch Viễn nhướng mày.

Đông Đông ngước nhìn hắn, đan chặt hai tay vào nhau, gật đầu, mỉm cười nói: “Phải, trượt chân té.”

Dịch Tông Đường nghe xong thì đứng bật dậy, thẹn quá hóa giận lao lên trước: “Ả nói bậy! Rõ ràng là ả hẹn ta tới đây, nói ả rất cô đơn, suýt nữa thì cởϊ áσ ta ngay tại đây —–“

Dịch Viễn chỉ cúi mắt nhìn Đông Đông mà không buồn nhìn Dịch Tông Đường lấy một cái, song cánh tay bỗng vung mạnh ra, bóp lấy cổ tên khốn kia nhanh như chớp, khiến gã không ho he được thêm tiếng nào.

“Hắn vô lễ với nàng sao?”

Mọi người nghe vậy thì lại hít vào một hơi, tim ai nấy đều xách lên tận cổ.

Đông Đông nhìn nam nhân trước mắt mình trông thì bình tĩnh, nhưng thật ra hàm dưới đã siết chặt, đồng tử đen rét lạnh, sắp nổi điên tới nơi. Cô đành cố hết sức giữ nụ cười trên môi, nhẫn nại giữ giọng mình bình tĩnh, nói: “Không có, huynh ấy chỉ trượt chân té thôi, bất cẩn trượt chân té.”

Dịch Viễn nhìn Đông Đông, tuy khóe miệng cô cười, nhưng trong mắt vẫn sót lại sự sợ hãi không giấu được, hai bàn tay nhỏ càng đan chặt trước người hơn.

Một cây trâm trên đầu cô đã rớt mất khiến tóc hơi rũ xuống, ống tay áo của cô cũng có dấu vết bị người ta lôi kéo.

Hắn biết tên khốn kia nhất định đã cố sức phi lễ cô, cho nên cô mới bẻ gãy tay gã ta.

Trong khoảnh khắc cơn giận dữ trào lên mãnh liệt, làm bàn tay đang siết cổ tên phế vật kia càng chặt hơn.

Chung quanh có người hoảng sợ phát ra tiếng thở dốc, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản hắn.

Bình thường dù tính tình Dịch Viễn không hòa nhã gì, nhưng chưa từng động thủ với người nhà, cũng chưa từng giận dữ tới mức này. Huống chi mọi người biết rõ, Dịch Tông Đường có tật rượu vào là háo sắc, thường xuyên chòng ghẹo cô nương hoặc nha hoàn. Nhưng ai ngờ nổi tên này lại dám có ý đồ với tân nương mà Dịch viễn dù phải cãi lời mẹ cũng quyết cưới cho bằng được, đã vậy còn hết muốn sống nói xấu cô ta lung tung, vậy thử hỏi ai dám lên tiếng đỡ lời cho gã lúc này.

Đông Đông nhìn thấy động tĩnh trên tay hắn, thấy nam nhân kia đã đò kè cả mặt, mắt trợn trắng, dường như sẽ bị hắn bóp cổ tới sùi bọt mép.

Không muốn hắn gây ra án mạng chết người, Đông Đông bèn giơ bàn tay nhỏ lên, xoa ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Dịch Viễn, huynh ấy chỉ trượt chân té, bất cẩn đập bể đầu, té hỏng óc, nên mới nói bậy bạ thôi.”

Nghe cô nói thế, đại đường tẩu cuối cùng không nhịn nổi bèn bước lên, khóc lóc xin xỏ cho trượng phu vô dụng của mình: “Đúng đúng đúng, Dịch Viễn, Tông Đường chỉ trượt chân té, ngã đập đầu xuống đất nên mới nói năng quàng xiên, thật mà… ta xin đệ… xin đệ… con trai của tỷ mới ba tuổi, mới ba tuổi đầu thôi… nó cần cha… xin đệ tha cho chàng đi… tỷ cam đoan sau này chàng không bao giờ, không bao giờ dám nữa…”

Nghe vậy nhưng hắn vẫn không buông tay.

Đông Đông tới gần hắn hơn, nhỏ giọng: “Đừng như vậy, đừng mà… vì ta đi…”

Đồng tử của hắn co lại, thấy cô kiên trì như vậy, lúc này hắn mới buông lỏng tay ra theo lời cô.

Dịch Tông Đường tức khắc té nhũn ra đất như bùn nhão, ho sù sụ tới thở không ra hơi. Đại đường tẩu lập tức rưng rưng nhào tới, lật đật vỗ lưng thuận khí cho gã.

Dịch Viễn sụp mắt nhìn gã lạnh lùng, dùng chất giọng bình tĩnh tới lạnh người để cảnh cáo:

“Về sau nếu ngươi còn dám động vào Đông Đông, dù chỉ là một sợi tóc của nàng ấy thôi, lúc đó không cần tới nàng ấy ra tay, mà chính ta sẽ đích thân bẻ gẫy từng đốt xương trên người ngươi.”

Nói rồi hắn chẳng buồn liếc tên phế vật kia lấy một cái, nắm tay Đông Đông quay lưng bỏ đi.