Edit: Yunchan. Quyển Thượng: Dịch thiếu gia chính là hắn,là chủ nhân đứng đầu trong kinh thành. Hơn nửa người dân trong thành kiếm sống đều nhờ hắn. Từ nhỏ tới lớn, ai ai cũng đều nâng niu hắn, nuông …
Edit: Yunchan.
Quyển Thượng:
Dịch thiếu gia chính là hắn,là chủ nhân đứng đầu trong kinh thành.
Hơn nửa người dân trong thành kiếm sống đều nhờ hắn.
Từ nhỏ tới lớn, ai ai cũng đều nâng niu hắn, nuông chiều hắn.
Tôn hắn thành tiểu bá vương trong thành.
Nhưng có ai ngờ, sơ ý một chút đã gặp phải đồ đầu đậu hũ như cô.
Vì ơn cứu mạng của cô mà buộc lòng phải dạy cho cô đọc sách viết chữ.
Xuân đến thu đi như chỉ qua chớp mắt, nụ cười của cô đã sưởi ấm đáy lòng.
Tới khi hoàn hồn lại hắn mới nhận ra, từ bao năm trước hình bóng cô đã lạc vào tim.
Nhưng sao cô chỉ ngốc nghếch coi cả hai là bằng hữu.
Mắt thấy kẻ xa lạ sắp đoạt mất, hắn không thể làm gì khác hơn là giở ra thủ đoạn hạ lưu.
Thừa lúc cô chưa nở hoa tình, đã dụ dỗ cưới cô vào cửa.
Còn tưởng đâu có thể để cô từ từ giao trái tim ra.
Ai ngờ lại gặp phải vu nữ ngàn năm quấy rối…
***
Quyển Hạ:
Cô là một người bán đậu hũ, chỉ là một người bán đậu hũ bình thường.
Cũng chẳng dám có ý nghĩ đèo bòng với thiếu gia ở tít trên cao.
Lúc nhỏ cô chỉ dám xem hắn là bằng hữu, chỉ có thể làm bằng hữu.
Nhưng dù chỉ làm bằng hữu thôi cô cũng hài lòng.
Cô đã biết từ lâu hắn tốt với cô chỉ vì lòng thương hại và thông cảm.
Một lần nữa cô nhắc nhở bản thân, nhưng vẫn không tránh nổi lâu ngày sinh tình, động tâm vì hắn.
Ai ai cũng thấy cô không tốt, chỉ mình hắn thấy cô có giá trị.
Lúc hắn mở lời muốn cô gả cho hắn, cô biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ hối hận.
Nhưng cô vẫn không tài nào kháng cự lại cái gật đầu đồng ý, thầm mong được ở gần bên hắn.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, cô cẩn thận cất giữ từng khoảnh khắc hai người bên nhau.
Ngay cái lúc cô ngây thơ cho rằng có thể dắt tay hắn đến già.
Không ngờ lại phát hiện ra, thứ ngăn trở hai người không phải là họ hàng rầy rà của hắn, cũng không phải mẫu thân của hắn.
Mà là lời nói dối của chính cha mẹ cô năm xưa…