Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nhuyễn Đường (Kẹo Dẻo Nho Nhỏ)

Chương 3: Vào trận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóc con bên kia không trả lời, màu đỏ hoàng hôn đổi thành màu vàng, một cú ném mất đi nửa cây máu của hắn.

Bẫy!

Thích Dã sửng sốt, không lẽ đây là một game thủ tùy hứng sao?

Uống hết hai bình máu, hắn chuyển sang nói tiếng Anh: "Con trai yêu qúy, sao con dám lấy quần hoa của mẹ mặc? Cởi ra đi, papa cũng muốn mặc thử!"

Tranh thủ tiếng nổ, Thích Dã bắn trả: "Này tôi biết cậu có thể nghe thấy, trả lời đi! Hú!"

Kéo tay cầm, hắn khuỵu gối đi về phía trước.

"Hết thuốc rồi à? Gọi papa bằng tiếng mẹ đẻ đi! Tôi có thể cho cậu hai bình... Cơ hội cuối nhá!" Thích Dã lớn tiếng, cảnh cáo bằng tiếng AK98: "3, 2, 1!"

Viên đạn găm chính xác vào vị trí trái tim, người đó nằm ngay đơ trên mặt đất. Game Over!

"Đồ con rùa! Ta sẽ hỏa táng ngươi!" Thích Dã vẻ mặt ôn hoà, cầm bom đi tới.

Vừa đến trước mặt, tên vừa nổ đầu bất ngờ đứng dậy, một đạn chấm dứt cuộc chơi.

Trong tiếng súng xen lẫn tiếng chế nhạo trầm thấp: "Duck!"

【Bé vịt vàng quác quác quác quạc quạc quạc】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười tiếng vịt】

【Vui chưa?! Có bất ngờ chưa?!】

【Chiến thuật giả chết thâm thế!!】

【Giả chết trong sách giáo khoa đều bái phục ha ha ha ha!!!】

【A a a a a a tiếng nổ nghe rất êm nha, nam thần lãnh đạm nha】

【Con trai kiêu ngạo, gϊếŧ cha trực tuyến】

【Chân lý muôn đời: Không động không chết!】(*)

【Mau mau mau! Mau tóm tắt tâm trạng của anh lúc này đi 2333333】

____________

(*)【no sao no die, why you try? 】Nguyên văn bản gốc như thế này, sau mình tra được bên đó có cụm "No zuo no die", thực ra "why you try" cũng đi cùng với nó luôn á. Trong đó, từ "zuo" là phiên âm cách đọc của chữ 作: tác (làm việc)

____________

Sợi dây lý trí đã đứt, nhìn chằm chằm giao diện tử vong, Thích Dã từ từ phun ra một câu: "Mẹ nó!"

"Ừm, đội trưởng..." Bao Tử đi đến ghế dài, ngồi xổm trên đó gặm bánh bao. "Anh quên tắt mic, em nghe thấy anh không chỉ chửi thề còn muốn đè người ta. Theo quy định, phải phạt tiền."

"Cứ việc phạt, không phải cuối cùng cũng về túi anh sao?" Thích Dã sốt ruột phất tay. "Đi chỗ khác chơi!"

"Nhưng anh chiếm chỗ em mà! Một tiếng trước anh còn nói là không chơi PUBG, em vừa đi tìm hướng dẫn một cái là anh lấy tài khoản của em, còn đem đồ khó khăn lắm em mới lấy được tặng cho người khác nữa chứ!"

"Lại còn nói à? Tịch thu tiền thưởng, luyện tập gấp đôi!"

"Anh im đi! Em không nói chuyện với anh nữa!" Bao Tử phồng má, toàn mùi trứng gà và rau thơm, lí nhí nói.

"Đi đi!"

"Huấn luyện viên nói anh không nghiêm túc, buổi chiều bốn giờ rưỡi bay đến London, không giành được quán quân đừng mong về."

Bao Tử nói xong vội chạy xuống lầu.

Thích Dã nhìn không chớp mắt, úp cuốn lịch để bàn xuống. Ba giây sau, hét lên một tiếng, hắn đạp một cái, ghế dựa trượt sang phía đối diện, hắn xoay người, gõ bàn phím ầm ầm.

Một lát sau, hoàn tất cập nhật, giao diện tải xuống: Player unknown"s Battle grounds.



【WINNER WINNER, CHICKEN DINNER! Xếp hạng 1, hạ 1 người chơi】

Sau khi người kia ngã xuống, màn hình lập tức hiện lên giao diện chiến thắng. Trì Tiên Thanh tháo tai nghe, xoa xoa cổ tay.

Các thao tác tránh xung đột, ý thức phán đoán, kịp thời phản ứng đều còn đó.

Nhưng mà so với trước khi sống lại vẫn còn kém xa.

Rời khỏi thi đấu chuyên nghiệp, không ngày ngày huấn luyện, không dành thời gian tích lũy kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng bị thụt lùi.

Cậu tựa vào lưng ghế, ngón tay đặt trên tay vịn vô thức gõ từng nhịp.

Nếu bây giờ cậu tự thay đổi, không theo đúng con đường mà mẹ đã vẽ ra, liệu có giống như hai năm trước? Liệu lần này cậu có thất bại không?

"Vậy mà cậu lại thắng?"

Người bạn kia bàng hoàng, thời gian như ngừng lại, hình ảnh Trì Tiên Thanh hạ gục đối phương cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Đồng thời cũng nhớ lại những hồi ức bị địch gϊếŧ: Nhảy dù ngã chết, băng đường bị xe đυ.ng chết, nhặt thính trúng bẫy chết, bị địch gϊếŧ trực diện...

"Tổ tiên phù hộ."

Ngón tay Trì Tiên Thanh mảnh khảnh, khớp xương dày và khoẻ đặt trên bàn phím. Lời cậu nói phẳng lặng như biển Chết không một gợn sóng.

Người bạn kia hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên. Lúc đầu không phải như vậy.

Lúc Trì Tiên Thanh mới tới London, không có bạn bè, việc học cũng không tốt. Giáo sư từng ngay trong lớp học chê tiếng Anh của cậu không tốt, việc này cả trường đều biết.

Người này đã từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu:

Khi đó, Trì Tiên Thanh phải học đàn vào buổi tối muộn, về đến ký túc xá thì đã trễ, cậu cùng chó hoang chia đồ ăn, ôm nhau giữ ấm, ngủ bên vệ đường.

Cứ mỗi lần đi ra ngoài lại một lần nhìn thấy Trì Tiên Thanh đang ôm chó cuộn tròn ở góc đường, hai người chạm mắt nhau rồi lại quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Đi một đoạn xa, người đó quay đầu lại, quên mất mình đang nói với ai, chỉ vào Trì Tiên Thanh: "Từ ngày mai hãy gọi cậu ta là chăn da chó!"

Kế hoạch thất bại.

Trước khi có biệt danh mới là "chăn da chó" cậu đã được một nhóm người phát cuồng gọi là "bàn tay thần"

Hình như cậu chỉ chơi một đoạn nhạc piano đã khiến mấy người tức giận xé bằng.

Sau đó, mọi thứ đều thay đổi.

Vừa rồi lúc đấu khẩu với bạn cùng phòng, cậu ta cố ý liếc mắt nhìn cậu. Chắc chắn là phải nổi giận chứ, có khi trong lòng đã chửi ầm lên, giả vờ bình tĩnh có ích lợi gì?

Tất cả mọi người ai cũng là người mang nội tâm dơ bẩn, quá khứ xấu xa không thể nói ra.

Đợi đến lúc sự thật lộ diện, cậu ta sẽ quay lại cảnh tượng đó, đăng lên diễn đàn của trường. Để cho nhóm người rác rưởi không biết xấu hổ suốt ngày gửi thư tình bảo vệ cậu ta tỉnh mộng:

Trì Tiên Thanh là một thằng khốn đạo đức giả.

Với chiêu này, cậu ta đã lột mặt bao kẻ xấu xa. Cậu ta không thể chờ đợi để thấy dáng vẻ Trì Tiên Thanh lại một lần nữa bị chế giễu.

Nhưng từ trước đến nay, Trì Tiên Thanh vẫn luôn rất bình tĩnh, như thể cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt thì vẻ mặt vẫn sẽ không thay đổi.

Hơn nữa lúc trong Bo cuối, Trì Tiên Thanh đối đầu với một tay lão luyện đã đánh từ đầu đến cuối, thế mà vẫn không kích động, không một động tác sai tránh được liên tiếp bao nhiêu là đạn.

Tuy nhiên ở điểm này, cậu ta tự hỏi, bản thân cũng không phải là không làm được, mà chỉ tưởng tượng thôi cũng không dám.

Lúc Trì Tiên Thanh bị bắn ngã, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng xác định không thể trèo ra khỏi ao sình.

Nhưng mà ai có thể ngờ, trong cục diện thất bại này, cậu có thể thoát chết rồi lật ngược tình thế.

Trừ việc bất hoà lúc mới đến, Trì Tiên Thanh hoàn toàn không để ý đến người bạn này, chỉ ung dung ngồi vào ghế chơi game.

Lại còn chặn thay một cú đấm, cũng nhường nhịn không muốn bạn cùng phòng mất đi bạn bè.

Trong lòng người bạn này bỗng nổi lên một suy nghĩ trước nay chưa từng có. Cậu trước mặt Trì Tiên Thanh cứ như một chú hề nhảy nhót qua lại nhưng cũng không khiến người ta để ý. Gặp đối phương lúc khốn khó, cảm thấy mình thật vượt trội, bây giờ bị qua mặt, tự thấy bản thân thật kém cỏi.

Hơi thở người này càng lúc càng trở nên gấp gáp, cảm giác như có người dùng mực đỏ viết những tâm tư thầm kín lên khắp cơ thể, đặc biệt là mặt. Không khí chung quanh như lưỡi dao qua lại cắt mọi thứ thành từng mảnh.

Mỗi lần Trì Tiên Thanh liếc mắt nhìn đến, cậu đều cảm thấy xấu hổ như rác rưởi bị phơi bày giữa ban ngày. May mắn thay, Trì Tiên Thanh không thèm để ý đến cậu.

Điện thoại hiện lên tin nhắn từ bạn cùng phòng:

【Tôi tin cậu nhất định sẽ thắng! Nhà hàng của dì có việc gấp cần tôi đến giúp, buổi tối không cần để cửa cho tôi.】

"Cậu đã hứa với cậu ta cái gì?" Trì Tiên Thanh khởi động một máy tính khác.

Người bạn kia lảo đảo đi về phía cửa, hai giây sau chống tường loạng choạng ngã xuống: "Cậu, cậu đang nói cái gì vậy?"

"Trong trận vừa rồi, có một người tốp đầu. Người đó là người quyết đoán. Chắc chắn sẽ không ai nằm yên trên đồng lúa mì như vậy. Cậu ta cũng không phải cao thủ trò chơi điện tử. Vậy mà lại nói với tôi cứ nằm yên là thắng." Trì Tiên Thanh quay đầu liếc nhìn góc tường, nói tiếp: "Nhìn này, tôi đã nhận được tin nhắn..."

"Nói ra là tôi có thể đi sao?"

"Đương nhiên!" 17:27, Trì Tiên Thanh khởi động PUBG, dự định chơi ba ván rồi trở về nhà. "Tôi đâu có quyền hạn chế tự do của cậu."

"Một vé xem giải đấu vô địch!"

Đã nghe rõ ràng nhưng bản thân vẫn không hiểu. Trì Tiên Thanh nhanh chóng tạo nhân vật, tiến hành vào sảnh đấu đơn.

Đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu lại gọi người bạn kia đang kéo tay nắm cửa:

"Thoạt nhìn, sắc mặt của cậu không tốt, cậu bị bệnh đúng không? Cẩn thận nhiễm trùng, sau khi thân thể bình phục sẽ gặp lại. Tạm biệt."

随着这段话,他一抢一个小朋友,占地为王。Tuỳ trước giá đoạn thoại, tha nhất thưởng tha nhất cá tiểu bằng hữu, chiếm địa vị vương (Hoàn toàn không hiểu ạ:... "Sau câu nói này, cậu có thêm một người bạn, thành vua xứ này"?)



Phòng huấn luyện JFY.

Thích Dã lật từ điển một lúc,sau truy cập Baidu, xem qua tên mấy trang web, cuối cùng mở vào trang《Sổ tay quy tắc ứng xử của người chơi》

Hắn lướt xuống nửa trang viết lên những dòng chữ to tướng, trong miệng lẩm bẩm: "Quý vị gần xa, bây giờ tôi sẽ dạy các vị cách lấy ID trên sóng trực tiếp!"

【Anh da đen gương mặt hỏi chấm???】

【Cục cưng dễ thương một tiếng trước đâu! Sao lại thay đổi rồi???!!!!】

【A a a a a Ta không nghe! Ta không cần! Ta sai rồi! Ta không nên cười... Nhưng mà sự thật rất buồn cười nha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】

【Tội nghiệp ba ba điềm đạm đáng yêu, người ta lại yêu ta a a a a a】

【Quan trọng là, Thích Dã ngược ta bao nhiêu lần, ta coi Thích Dã như tình đầu không phải là được sao!】

【Nhưng mà tao đang coi trực tiếp lấy ID ha ha ha ha ha ha tự nói tao còn thấy sợ XD】

【Vấn đề là quy tắc của đội này còn dài hơn tường nữa? 2333333】

【Đã đếm xin báo cáo: 174 điều】

【Tao lấy lông chân bạn cùng phòng của tao cược, mấy cái quy tắc của đội sẽ không tồn tại quá mùa hè này】

Thích Dã ngừng tay, cười nhạo một tiếng, cầm lấy quy tắc đội, xoay ba vòng trước máy quay 365 độ. "Nhìn thấy không? Đủ dài để con tôi gấp máy bay giấy."

Hắn xé một nửa tờ giấy thành các dải nhỏ, gấp lại. "Ô kê con dê! Người ta nói, có một cái ID tốt là coi như đã thành công một nửa. Chăm chỉ góp ba phần, bảy phần là do ý trời. Mỗi ID có giá trị may mắn của riêng nó. Ai là người may mắn như vậy?"

Thích Dã giơ tờ giấy lên trước camera, công bố kết quả.
« Chương TrướcChương Tiếp »