Nhìn thấy Thái Tử xuất hiện, người bên cạnh bảo vệ Giang Linh thở phào nhẹ nhõm.
Làm lơ phó thống lĩnh cấm quân vẫn đang kinh sợ, Tiêu Thịnh Vân tiến đến trước mặt Giang Linh, vuốt ve mái tóc dài của cậu: "Cô đã đến chậm."
Giang Linh có chút ngơ ngác, Tiêu Thịnh Vân cho rằng cậu sợ hãi, liền ôm cậu vào lòng, dịu dàng an ủi: "Không có việc gì, đừng sợ."
"Ngươi có thể đi lại?" Cùng chung sống với nam nhân gần một tháng, đây là lần đầu tiên Giang Linh nhìn thấy hắn đứng lên, không khỏi có chút trố mắt kinh ngạc.
Nam nhân rất cao, Giang Linh đứng bên cạnh hắn chỉ cao đến cằm, hai người kề sát, gần nhau đến mức hơi thở giao triền, nhè nhẹ từng đợt long khí truyền đến người Giang Linh. Giang Linh khẽ nhích đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cằm nam nhân, mang đến một chút ngứa ngáy.
"Không thể đứng lâu," Tiêu Thịnh Vân trả lời, tầm mắt lướt qua đám cấm quân đang giằng co bên ngoài, cuối cùng dừng lại ở phó thống lĩnh: "Ngươi định làm gì Thái Tử Phi của cô?"
Bị Tiêu Thịnh Vân nhìn thẳng, phó thống lĩnh rụt cổ, cảm thấy một luồng khí lạnh dân lên từ lòng bàn chân, thấm vào lục phủ ngũ tạng, run rẩy không nói nên lời.
So với kẻ được gia tộc che chở mà thăng tiến lên chức như phó thống lĩnh, Thái Tử là chân chính từng trải qua chém gϊếŧ trên chiến trường, sát phạt khí phách như thực chất, áp bức nặng nề, phó thống lĩnh nào có thể chịu nổi.
"Hắn nói hắn là phụng mệnh lục soát cung," Giang Linh nhân cơ hội cáo trạng, "Ta yêu cầu hắn trình lên thánh chỉ, nhưng hắn không có, liền muốn xông vào. Đông Cung là điện hạ cung điện, há có thể để người tùy ý lục soát? Cho nên ta ngăn hắn lại!"
Nói đến đây, Giang Linh lộ ra vẻ mặt "Tui làm tốt lắm, mau khen tui đi ^^", Tiêu Thịnh Vân thuận theo xoa đầu cậu, khen ngợi: "Linh Nhi thật giỏi."
Trên đường đến đây, Tiêu Thịnh Vân đã nghe ám vệ báo cáo về sự việc xảy ra ở Đông Cung, không khác gì lời thiếu niên nói. Khi lập kế hoạch, hắn đã dặn dò thuộc hạ bảo vệ Thái Tử Phi, cố gắng không để Giang Linh và cấm quân đối đầu trực diện, nhưng không ngờ hai bên chẳng những gặp nhau, mà Giang Linh còn có thể bảo vệ Đông Cung dưới áp lực của cấm quân.
"Ta có thể làm được nhiều việc lắm, có ta làm Thái Tử Phi, ngươi tuyệt đối không lỗ." Giang Linh tự tin khẳng định, chỉ cần cậu là Thái Tử Phi một ngày, cậu có thể danh chính ngôn thuận đi theo bên cạnh Thái Tử để hấp thu long khí, ít nhất trước khi thần hồn được chữa khỏi, Giang Linh sẽ không rời đi.
"Đúng vậy." Giống như mẫu hậu đã nói, từ khi Giang Linh và hắn thành hôn, dường như ngay cả trời cao đều đứng về phía hắn.
Hai người không coi ai ra gì mà phát cơm chó, mắt đưa mày lại, phó thống lĩnh sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thái Tử kịp thời quay về, chứng tỏ kế hoạch của bọn họ đã thất bại. Hắn dẫn người lục soát Đông Cung chính là để tranh thủ chênh lệch thời gian, lục soát ra “đồ vật” kia từ Đông Cung, buộc tội Thái Tử mưu hại con vua, kéo Thái Tử xuống ngựa, tự nhiên sẽ có người bảo vệ hắn.
Hiện tại, đều kết thúc rồi !
"Thái Tử điện hạ đã sớm biết kế hoạch của chúng ta?"
"Cô chỉ biết, chuyện Trần ngự sử sẽ khiến một số người bất mãn, có cơ hội để kéo cô xuống, các vị huynh đệ tốt của cô sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Hắn chỉ là phòng ngừa chu đáo, gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Phó thống lĩnh và đám người của hắn bị cấm quân bắt giữ, ở trên người họ lục soát ra hương liệu được chuẩn bị để hãm hại Thái Tử.
“Ha ha ha ha,” thấy kế hoạch bại lộ, phó thống lĩnh cười to, “Liền tính các ngươi hiện tại phát hiện thì có thể làm thế nào? Loại hương liệu này đã lưu hành trong cung một thời gian dài, bao gồm cả Hoàng Hậu cũng sử dụng. Thái Tử điện hạ, ngài nếu đã có thời gian, không ngại làm thái y xem thử thân thể Hoàng Hậu nương nương trước đi.”
Không thấy được biểu cảm gì trên mặt Thái Tử, tiếng cười của phó thống lĩnh dần tắt. Giang Linh từ trong lòng ngực Thái Tử chui ra: “Hóa ra loại hương này là do ngươi làm ra, thật là không khéo, mẫu hậu đã tiêu hủy hết loại hương liệu kia, không đạt được kết quả như ngươi muốn, có phải hay không thật thất vọng?”
“Không thể nào……?” Phó thống lĩnh như mất hết toàn bộ sức lực, thất thiểu ngã ngồi trên mặt đất, dính đầy nước mưa, chật vật, khác xa so với dáng vẻ uy phong lẫm liệt ban đầu.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cấm quân phó thống lĩnh và Nguyệt tần bị nghi ngờ liên quan đến mưu hại con vua, Giang Linh và Tiêu Thịnh Vân cũng bị liên lụy, cùng được hoàng đế triệu kiến. Khi họ đến, vài vị hoàng tử và phi tần hậu cung khác đã chờ ở đại điện.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt âm trầm nhìn hai người bị áp giải dưới điện: “Là ai sai khiến các ngươi làm như vậy?”
Vương mỹ nhân nép vào bên người hoàng đế, nhu nhu nhược nhược mở miệng: “Thϊếp không biết mình đắc tội Nguyệt tần tỷ tỷ và phó thống lĩnh ở chỗ nào, khiến họ mưu hại con của thϊếp. Hài tử vô tội biết bao, đó là thϊếp vất vả mang thai mong chờ, mong bệ hạ thay thần thϊếp lấy lại công đạo.”
“Yên tâm, việc này trẫm tuyệt đối không nương tay!” Vừa mất đi đứa con vất vả mới có, hoàng đế bụng đầy tức giận không chỗ phát tiết, Nguyệt tần và phó thống lĩnh đυ.ng phải họng súng, kết cụckhông cần nghĩ cũng đoán được.
Nguyệt tần khóc lóc kêu oan, nhưng hoàng đế đã không còn tâm trí để nghe, dưới lời cầu khẩn của Vương mỹ nhân, liền tuyên án tử cho hai người ngay tại chỗ.
“Phụ hoàng suy xét, chuyện hương liệu là việc quan trọng, nhi thần không cho rằng chỉ dựa vào Nguyệt tần và phó thống lĩnh là có thể làm được bí mật như vậy.” Tiêu Thịnh Vân đúng lúc đứng ra.
“Thái Tử nói có lý, chuyện này giao cho ngươi và Hoàng Hậu cùng nhau xử lý.”
“Nhi thần lĩnh mệnh.”
Trời tối muộn, đã qua thời gian đi ngủ của Giang Linh từ lâu,cậu không có hứng thú với lời nói của hoàng đế, không chống đỡ được cơn buồn ngủ. đầu gật gà gật gù, sắp sửa ngủ thϊếp đi.
Cố tình bọn họ đứng ở vị trí gần trước, Tiêu Thịnh Vân chú ý tới, liền nghiêng người che chắn cho thiếu niên trước mặt. Hoàng Hậu thấy vậy, lên tiếng nói: “Bọn nhỏ cũng mệt mỏi rồi, cho chúng lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Vương mỹ nhân hiện giờ cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”