Siêu Sinh rất đau lòng, muốn khóc, mở lòng bàn tay nhỏ chính mình, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không tiếng động khóc một tiếng.
Nếu cô có thể mọc rễ dài, dùng một lần toàn đút cho cha, cha chắc chắn có thể tỉnh càng lâu đi?
Nhưng rễ nhân sâu phải ít nhất một tuần mới có thể mọc lên, hôm qua cô mới chịu đựng đau hái xuống bé rễ xong, nếu muốn bé rễ mọc lại, ít nhất phải đợi một tuần nữa, mà cô phải ăn ngon, dinh dưỡng tốt.
Tham sinh như thế nào liền như vậy gian nan đâu?
Hạ Soái càng đau thương hơn, là con trai trong nhà, là anh trai cả, hắn trợ giúp mẹ lật người cha hàng ngày, hắn mệt mỏi chăm lo cho cha như vậy, kết quả cha chỉ mở to một chút liền nhắm lại?
Hắn không thể chấp nhận điều này.
“Không có việc gì, cha chỉ cần có thể tỉnh lại một lần, là có thể tỉnh lại lần hai, bây giờ, Siêu Sinh ngoan ngoãn đi theo anh trai đi lấy nước máy cho nhà mình, mẹ phải lau người cho cha một lần nữa, nếu không cha các con thật sự rất hôi!” Nhìn con trai cùng con gái đều thương tâm như vậy, Trần Nguyệt Nha nói.
Nhìn ánh mắt kiên định của mẹ, Siêu Sinh cùng Hạ Soái liếc nhau: “Đi, đi lấy nước.”
Xách đòn gánh và một thùng thiếc nhỏ lên, Hạ Soái nâng mặt sau, Siêu Sinh nâng phía trước, mỗi ngày hai hài tử đều lấy nước máy như thế này.
Tất nhiên, Hạ Soái ôm gần hết cả thùng trong ngực, chỉ để Siêu Sinh nâng một chút.
Hắn có thể tự mình gánh nước về nhà nhưng mỗi ngày hắn đều tự giác mang theo muội muội cùng đi lấy nước, chỉ để cho các bạn bè trong ngõ đều biết, em gái hắn không phải đứa trẻ ngốc thôi.
Hai người vừa đi tới cổng sân, đã được một đám người cổ vũ nhiệt liệt chào đón, tất cả đều là bác trai, bác gái nhiệt tình nhất trong ngõ nhỏ.
“Hạ Dịch Dân thật sự tỉnh rồi?” Có người hỏi.
Người khác hỏi: “Hắn có thể ngồi dậy không, ai da, Hạ Dịch Dân kia một người tài giỏi, nếu không thể đứng dậy nổi liền thật đáng tiếc.”
Trần Nguyệt Nha đắp một tấm khăn trải giường cho Hạ Dịch Dân vừa mới tỉnh lại, mới bình tĩnh nói: “Tỉnh lại rồi, nhưng vừa rồi lại ngủ thϊếp đi.”
Mặc dù người khác thất vọng, nhung họ chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng.
Hà Hướng Dương vốn dĩ muốn cười một tiếng, nhưng bởi vì đột nhiên thả lỏng người, lại nhảy dựng lên suýt chút nữa đạp đầu vào ngạch cửa.
“Tôi nói rồi, đều nằm mấy tháng, thật sự có thể tỉnh lại sao?” Tuy rằng Hà Hướng Dương hạ thấp giọng, nhưng dù sao trong lòng bà ta cao hứng , không kìm nén được giọng nói, âm thanh khiến tất cả mọi người quay đầu lại, cùng nhau nhìn bà ta.
Nhưng theo thanh âm của bà ta, không gian căn phòng tối om, mặc dù thu gọn dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn chất đầy đồ lặt vặt trong nhà.
Người đang nằm thẳng tắp trên giường, cao hơn 1 mét 8, hắn đột nhiên vươn cánh tay cơ bắp vạm vỡ nắm lấy cánh tay vợ mình, dưới con mắt chứng kiến của mọi người, hắn dùng hết sức mới ngồi dậy được.
Hà Hướng Dương sợ tới mức ngồi phịch xuống mặt đất.
“Bà xem đi, tôi đã nói cho bà biết rồi, con rể tôi tỉnh lại rồi?” Trương Phương lại kêu lên.
Từ giờ trở đi, cả nhà Nguyệt Nha của bà sẽ lại sống một cuộc sống tốt đẹp!