Chương 3.1

Tiểu nhân sâm thích cái gì nhất? Không phải canh thịt dê, mà là kẹo sữa bạch thỏ ngọt ngào cùng trái cây.

Siêu Sinh đã không ăn qua đường trong ít nhất bốn tháng, bóc một viên kẹo cho vào trong miệng, gợi nhớ hương vị ngọt ngào của kẹo sữa bạch thỏ.

Sau đó cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nho nhắn của chính mình , mấy ngày cô giật rễ nhân sâm quá nhiều, cảm thấy chính mình có chút suy yếu không chịu nổi.

Nhưng cô đã bấm tay, vì cô linh cảm cha sẽ sớm tỉnh lại.

Chờ cha tỉnh lại, ngày tháng tốt lành của anh em cô liền tới .

“Anh chỉ có một miệng nên anh ăn một viên, em có hai con mắt nên em ăn hai viên!” Hạ Soái nhét một viên kẹo vào miệng em gái, lẩm bẩm.

Siêu Sinh cũng bóc một viên rồi nhét vào trong miệng cậu: Anh cũng ăn hai viên. Chỉ vào quyển sách bài tập rồi cầm lên, nàng nói thầm: Anh ơi làm bài tập.

Nhiệm vụ mỗi ngày của Hạ Soái là làm bài tập về nhà, dù sao nhiều đứa trẻ mười tuổi mới được đi học, cậu mới tám tuổi, đã học năm thứ hai, cậu phải học tập thật giỏi.

“Anh đi dạo trong sân một vòng, Em có thể trông cha nha.” Làm xong bài tập, Hạ Soái nói.

Siêu Sinh tỏ vẻ ra mình là một người lớn, chứ không phải đứa trẻ một hai tuổi, tay vỗ trước ngực “phác phác”, gật đầu như giã tỏi.

Hạ Soái cầm một nắm kẹo sữa bạch thỏ, xoay người bỏ chạy.

Siêu Sinh duỗi tay ra, tiếp tục chăm chỉ, xông lên, là một tiểu nhân sâm, bởi vì biến thành trẻ con loài người, cô không cần lo lắng bị người khác ăn thịt, nhưng rễ nhân sâm của cô có thể cứu người nha, dùng cứu cha.

Xông lên đi!

Rèm cửa được vén lên, một người phụ nữ trung niên bước vào: “Siêu Sinh, sao con ở một mình?”

Rễ nhân sâm ở trong tay Siêu Sinh, người khác đều nhìn không thấy ngoại trừ cô.

Cô nắm lấy rễ nhỏ chỉ có ba tấc, chịu đựng đau đớn bò qua, chỉ cần đặt tay ở trên môi cha, rễ nhân sâm liền chui vào trong thân thể của cha.

“Nhìn đứa cháu gái nhỏ của tôi. Giống như người mẹ ngu ngốc của cháu, đem người sống thực vật như báu vật. Nói cho bà ngoại nghe, gần nhất cháu có nhớ bà không?” Người tới nói xong, đem Siêu Sinh ôm lên, bắt đầu véo khuôn mặt nhỏ của cô.

Đây là bà ngoại của Siêu Sinh, Trương Phương, sống ở thôn Trình gia,cách đó hai mươi dặm.

Công việc của bà là chặt những khúc xương lớn trong một nhà máy chế biến trên thị trấn , cách đó mười dặm.

Bởi vì chặt xương trong nhà máy chế biến, bà luyện một cơ thể rắn rỏi, lưng hùm vai gấu, còn Siêu Sinh gầy gò giống y hệt mẹ, không khác chút nào cả.

Bà còn mang theo một vài miếng xương cùng một số vụng thịt, bọc thật dày với muối hạt, cố ý lắc chúng trước mặt Siêu Sinh, rồi mới treo trên xà nhà.

Hiện tại là năm 1977, phiếu chợ còn chưa rút khỏi thị trường, tiền lương mọi người đặc biệt thấp, có lúc đến người giàu còn không mua nổi thịt, nhìn khúc xương to, Siêu Sinh thèm chảy nước miếng liền rơi xuống đất.

Siêu Sinh có ba anh trai, Hạ Soái, Hạ Bân cùng Hạ Pháo. Hạ Soái sống chung với mẹ và cô, còn Bân cùng Pháo được nuôi tại nhà của chú vì cuộc sống của gia đình cô vô cùng khó khăn.

Cô vươn hai đầu ngón tay, liên tục lắc qua lại trước mặt Trương Phương, Trương Phương hiểu cô đang hỏi gì.

“Cháu nói Tiểu Bân cùng Tiểu Pháo, ai da, hai chú rất thương anh cháu, dù phòng ở không thể so với trong thành phố, phòng ở nông thôn chỉ có giường đất nhưng anh cháu có thể tùy thích lăn lộn.” Trương Phương chọc mũi bé con nói.

Siêu Sinh nghe thấy hai anh trai cô sống tốt, vui vẻ miệng nhỏ cười toe toét, không có âm thanh tiếng cười.

Tuy nhiên, dù Siêu Sinh rất vui vẻ, nhưng thấy bà ngoại tới, mẹ cô lại không vui, vì bà ngoại đếm mai mối cho mẹ cô.

“Con nhìn chồng con đi, đã nằm trên giường gần một năm, nháy mắt đều liền mùi thối, Nguyệt Nha, mẹ quý con rể, nhưng càng thương con gái mẹ hơn. Con a, đã đến lúc tìm một người đàn ông khác cho mình.” Trương Phương nói một cách nghiêm túc.

Trần Nguyệt Nha từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẹ và kiên quyết, quay đầu nhìn Hạ Dịch Dân nằm trên giường: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nữa, Dịch Dân sớm muộn sẽ tỉnh lại, mẹ tin con đi.”

Sau khi chồng nằm trên giường, mỗi ngày cô tiêm chất dinh dưỡng tốt nhất cho Hạ Dịch, lau người, mát xa cơ bắp, anh ấy sao vẫn chưa tỉnh lại?

Nhưng Trương Phương không nghĩ như vậy a: “Đã vài tháng, Dịch Dân không tỉnh lại cũng không có động tĩnh gì, cha cùng hai người anh trai chị dâu của con rể đều không quan tâm hắn nữa. Sao con vẫn chăm sóc hắn làm gì?”

“Anh chồng không phải không quan tâm anh ấy, cả hai đều ở nông thôn, lại không có công việc ổn định, không có nơi để sống trong thành phố. Họ tới làm gì?” Trần Nguyệt Nha nói.

Trương Phương ghé sát vào con gái, nói nhỏ: “Mẹ nói cho con chuyện này, con cứ suy nghĩ trước. Hôm qua mẹ của Trình Đại Bảo đến xưởng chế biến thịt tìm gặp mẹ, nói Đại Bảo nhà bà ta không chê con mang đứa trẻ, con có thể mang theo Siêu Sinh, còn lại ba đứa mẹ thay con chăm sóc bọn nó, con cùng Trình Đại Bảo kết hôn, như thế nào?”

Trình Đại Bảo, chính là em trai của Trình Xuân Hoa.

Từ khi còn nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, trước khi Trần Nguyệt Nha cùng Hạ Dịch Dân kết hôn, Đại Bảo đã cuồng nhiệt theo đuổi Trần Nguyện Nha.

Sau khi cô kết hôn, Trình Đại Bảo cũng tìm một người phụ nữ khác để kết hôn.

Mà Hạ Dịch Dân cũng có người thầm thương anh ấy, Trình Xuân Hoa có em gái tên Trình Thụy Liên, cũng làm việc ở nhà máy thép, lúc trước coi trọng Hạ Dịch Dân, thậm chí còn theo đuổi Hạ Dịch Dân, nhưng bị anh ấy từ chối.

Mẹ của Trình Xuân Hoa tên là Hà Hướng Dương, nhìn thấy con râu và con rể mình yêu quý trở thành một gia đình, bà tức giận đến suýt bệnh chết .

Ai ngờ năm ngoái Hạ Dịch Dân xảy ra chuyện, trở thành người thực vật, Hà Hướng Dương vui vẻ, ở ngõ nhỏ nhảy nhót ăn mừng thiếu chút nữa nhảy rớt cả hàm răng ra ngoài, gặp ai cũng nói con trai mình may mắn, không cưới Trần Nguyệt Nha cái kia Tang Môn tinh, nhìn kìa, Trần Nguyệt Nha khiến chồng mình hôn mê đi?

Cũng nói con gái bà thật may mắn, không lấy Hạ Dịch Dân, nhìn đi, Hạ Dịch Dân tài giỏi thì sao, đã trở thành người thực vật thì chẳng làm được việc gì cả.

Cuối cùng bà ta cười cũng chưa cười xong, một lúc sau, con dâu của bà ta chạy đồn cảnh sát trình báo vụ việc, nói rằng Trình Đại Bảo bạo hành gia đình đánh cô ta gần chết, muốn ly hôn.

Trình Đại Bảo muốn ly hôn, tốt a, Hà Hướng Dương sớm đã không vừa mắt với cô con dâu này.

Lấy chồng mười năm rồi mà mãi không sinh được con, con gà mái không đẻ được trứng thì có ích lợi gì, không chia cho con dâu một đồng nào, liền đá ra khỏi nhà.

Sau khi ly hôn, Trình Đại Bảo kiếm kha khá tiền nhờ việc buôn bán đầu cơ trục lợi. Dù hắn có nhiều người đến mai mối nhưng nhất quyết không cưới ai cả, chỉ muốn cưới Trần Nguyệt Nha. Mặc dù Trần Nguyệt Nha đã sinh bốn đứa nhưng dáng người so với phụ nữ càng đẹp hơn, làn da trắng, lớn lên xinh đẹp a.

*Đầu cơ trục lợi: kiếm tiền một cách không chính đáng

Hắn thà ăn một ngụm đào tươi còn hơn là rổ lê thối, hắn chỉ muốn người xinh đẹp như Trần Nguyệt Nha.

Hà Hướng Dương không có biện pháp làm hắn không làm loạn, đành phải nói chuyện với Trương Phương, để Trần Nguyệt Nha mang theo tiểu Siêu Sinh, còn ba đứa con trai nuôi ở nhà mẹ đẻ, và để hai người kết hôn.

Dù sao Trần Nguyệt Nha có thể sinh, Hạ Bân cùng Hạ Pháo là anh em sinh đôi, đến nhà hắn, có lẽ sinh thêm mấy đứa nhóc to béo.

Nghe xong, Trương Phương trực tiếp phun nước bọt vào Hà Hướng Dương, mắng bà ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, bà ta nghĩ thật tốt.

Nhưng bây giờ con gái sống chung với người thực vật, cuộc sống quá khó khăn. Trình Đại Bảo là người cùng làng, bà không thể không suy xét một chút. Hơn nữa, Trình Đại Bảo có răng vàng lớn, không nói Thanh Thủy huyện, chính là Bắc Kinh thành cũng không vài người có thể nạm đến khởi.

Bát chính mình nguyên lai nha nạm răng vàng lớn, ngươi nói đáng giá không đáng giá tiền.

Nhưng nghe Trương Phương nói xong, Trần Nguyệt Nha liền cười: “Mẹ, ngươi cũng đừng suy nghĩ, con lớn lên cùng Đại Bảo con lại không hiểu hắn là người như thế nào sao, con thật điên rồi mới coi trọng hắn.”

“Bây giờ Dịch Dân chưa tỉnh lại, cả đời hắn cũng không tỉnh, con định thủ tiết vì hắn cả đời sao?”

“Anh ấy có thể tỉnh lại.” Trần Nguyệt Nha trong giọng nói, không có bất luận cái gì thương lượng đường sống.

Trương Phương hiểu tính cách của con gái bà, huống chi bà cũng không gấp gáp chuyện này, hai con trai Đại Nha cùng Bản Nha, một người 26, một người 24, không công ăn việc làm không đối tượng, ở nông thôn làm ruộng, lại có hai đứa bé Tiểu Bân cùng Tiểu Pháo, việc trong nhà đều do bà lo liệu, bà còn phải đạp xe đi một giờ về nhà để nấu cơm cho bọn hắn.