Sau khi lau người và xoa bóp cơ thể cho chồng một lúc, Trần Nguyệt Nha cầm theo xương cừu ra ngoài, chuẩn bị đi hầm xương cừu.
Dì Vương cách vách nhìn thấy Trần Nguyệt Nha xách theo xương cừu, cười nói: “Nguyệt Nha, cho cháu củ cải hầm cùng xương cừu, mùi vị rất ngon, đến lúc đó cháu cũng đưa dì một bát canh thịt dê, như thế nào?”
“Được a, dì Vương, củ cải đâu rồi” Trần Nguyệt Nha nói.
Bà biết, con trai dì Vương là giám đốc xưởng luyện của nhà máy thép, không thiếu bát canh thịt dê để uống, bà cụ chỉ muốn cho bà củ cải, vì sợ làm tổn thương lòng tự tôn của bà mới nói như vậy.
Dì Vương đưa cho một củ cải trắng lớn, Trần Nguyệt Nha lấy nước máy rửa sạch hai ba lần, một nồi củ cải canh thịt dê, này không phải việc khó?
Dành thời gian để nướng thêm vài bánh bột ngô, một món bánh bao thịt dê hấp, chỉ đợi nồi ra lò.
Những lúc rảnh rỗi, bà còn đến xưởng than đoạt một xe than tổ ong đi, bởi vì cho người ta chọn cả ngày nên than tổ ong buổi tối không tốt, nhưng giá rẻ.
Khi mẹ cô đẩy xe đi đoạt lấy than tổ ong, Siêu Sinh ngồi trên giường, dựa vào gốc cây lớn, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng thầm nhủ: “Râu râu, mau mọc ra, có râu râu, cha chắc chắn sẽ tỉnh lại!”
Dưới những lời cầu nguyện không ngừng của cô, một bộ râu nhung nhỏ mỏng manh và mềm mại, mà chỉ cô nhìn thấy, chúng từ từ mọc ra khỏi lòng bàn tay cô.
Đầu tiên, bộ râu nhung nhỏ rụt rè ló đầu ra, có lẽ đã biết nhiệm vụ của chính mình là gì. Dưới ánh nhìn chăm chú ngoan cường của Siêu Sinh, nỗ lực phát triển, rốt cuộc, bộ râu nhung dài được ba tấc.
Giật một cái, Siêu Sinh nhíu mày đau đớn, nhưng nàng cũng không đau đớn, trên gương mặt lộ rõ vui vẻ, xoay người dùng tay chân bò tới chỗ cha nằm, liền đem râu râu bỏ vào bên trong miệng cha.
“Cha, mau khỏe lại a, đây chính là tiểu râu râu của Siêu Sinh. Tuy nhổ nó rất đau nhưng nó có thể làm cha nhanh chóng khỏe lại.” Ở trong lòng, Siêu Sinh thầm lẩm bẩm.
Nàng là nhân sâm tinh, tuy rằng nhổ lên rất đau, nhưng nó rất tốt cho cơ thể con người.
Cha đã nằm ở trên giường nửa năm nhiều, cơ thể vẫn chưa mất dáng, làn da vẫn là xòn đàn hồi, tiểu Siêu Sinh lại dùng râu nhân sâm tẩm bổ.
Mặc dù mọi người đều nói cha sẽ không tỉnh lại, nhưng Siêu Sinh biết, cha chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Bởi vì cha đã ăn rất nhiều râu nhân sâm của cô.
Một lúc sau anh trai
Hạ Soái trở về, đá cánh cửa một tiếng rầm, vào phòng liền gục đầu xuống. Rõ ràng, anh đang bực bội vì chuyện gì đó. Mặc dù Siêu Sinh không nói, nhưng anh lập tức nhặt dao nhỏ trên bàn lên.
Anh trai cô thích đọc sách và viết chữ, mỗi ngày sau giờ học anh chổng mông cúi xuống, viết chữ trên hòn đá trong sân , cô muốn gọt bút chì cho anh trai. “Hôm nay bé Siêu Sinh thế nào? Mẹ nấu canh thịt dê, em ăn chưa?” Anh trai cô ở bên ngoài hung dữ, trong ngõ nhỏ liền không có đứa trẻ nào đánh được anh, nhưng anh trai rất tốt với Siêu Sinh. Siêu Sinh lắc đầu: So với ăn canh thịt dê, cô càng hy vọng cha cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại. “Chúng ta đã không ăn thịt trong ít nhất ba tháng tám ngày phải không? Anh rất thèm mùi thịt cừu a. Nào, anh thổi canh thịt cừu cho em uống a.” Hạ Soái nói, múc một muôi canh thịt dê ra bát, bưng vào. Tìm một hồi lâu mới gắp miếng thịt cừu ra, cẩn thận thổi nguội, đút vào miệng Siêu: “A, há miệng ra, em nếm thử mùi vị xem.” Vì cô đã trở thành một đứa trẻ loài người, cô phải ăn thức ăn của con người. Ăn nhiều thì rễ nhân sâm mọc nhiều hơn, rễ dài cô có thể cho cha ăn và cha sớm tỉnh lại, cho nên Siêu Sinh ra sức ăn. Trần Nguyệt Nha đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, mới ra khỏi nhà máy than, đang chuẩn bị về nhà thì đυ.ng phải Trình Xuân Hoa, tay bế con gái nhỏ Trương Phúc Nữu, đang mở cửa nhà. Chồng của Trình Xuân Hoa, Trương Hổ cũng làm việc trong nhà máy thép, từng là đồng nghiệp của Hạ Dịch Dân, nhưng giờ anh ấy được thăng chức và làm giám đốc chi nhánh, mà đứa bé Trình Xuân Hoa bế trong tay là bé gái số mệnh tốt nhất ngõ Yến Chi. Lúc trước Trình Xuân Hoa muốn đi làm ở nhà máy chế biến thịt, không muốn đi nhà máy thép, bởi vì vào nhà máy thép chỉ có thể dọn dẹp nhà vệ sinh, nhưng bé gái liên túc khóc lóc, ầm ĩ, làm Trình Xuân Hoa đi làm ở nhà máy thép.
Bây giờ Trình Xuân Hoa làm kế toán cho nhà máy thép, đó không phải vận may của con gái cô ấy sao?
“Nguyệt Nha, tôi ngửi thấy mùi hôi thối, Dịch Dân còn sống sao? Hắn sắp chết rồi sao?” Trình Xuân Hoa cười hì hì nói.
Trần Nguyệt Nha đặt xe chở than xuống, lấy khăn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán: “Sao, Chồng tôi chưa chết, chị không vui sao, sợ anh ấy sống lại, ngày tháng tốt lành của chị cũng hết nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Trình Xuân Hoa chặt cứng lại: “Nguyệt Nha, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, sao em nói lời này, có ai mong muốn người chết mà không phải người sống đâu?”
Trần Nguyệt Nha cười lạnh một tiếng: “Mong người sống? Cô không sợ anh ấy sống lại, sau đó điều tra một vạn tệ đi đâu?”
“Câu mất một vạn tệ, nhưng chuyện đó không liên quan đến tôi, Nguyệt Nha, cô đừng ngậm máu phun người liền đem chuyện mất tiền này ném sang người khác.”
Tôi cũng không nói một vạn tệ của Hạ Dịch Dân đã bị cô lấy đi, cô gấp gáp cái gì?” Trần Nguyệt Nha lại cười lạnh một tiếng, mím môi hỏi lại.
Trình Xuân Hoa không nói nên lời , nắm lấy tay tiểu Phúc Nữu, kéo vào nhà.
Trần Nguyệt Nha đứng đó, nhìn Trình Xuân Hoa đi vào khoảng sân sạch sẽ của tứ hợp viện Sưởng Lượng, thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe than đá lên, tiếp tục đi về phía nhà.