Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nhân Ngư Thế Thân Được Cưng Chiều

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng có thể sống lại đã là chuyện khó cầu, tiếp theo phải lên kế hoạch thật kỹ mới được.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, Ngu Duyên không thích trời mưa lắm, căn biệt thự rộng lớn, vắng lặng, càng lúc càng làm cậu không nhịn được mà rúc mình vào sofa.

Đến khi, từ cửa ra vào có tiếng động.

"Chào mừng ngài về nhà, thưa chủ nhân."

Là giọng của người máy quản gia.

Ngu Duyên bừng tỉnh, dụi mắt, ngồi dậy khỏi sofa, vẫn còn chút ngẩn ngơ.

Hệ thống: [Là Phó Chấp Tự về rồi!]

Ngu Duyên vội vàng đứng lên, người ở cửa ra vào đã bước vào trong, không kịp phòng bị liền chạm phải ánh mắt của cậu.

Ngu Duyên thích những thứ đẹp đẽ, cũng thích người đẹp, Phó Chấp Tự rất hợp với gu thẩm mỹ của cậu. Người thật trông còn đẹp hơn cả trên ảnh và video, chỉ là có vẻ lạnh lùng, còn lạnh hơn cả nhiệt độ của biển sâu.

Người cá không sợ lạnh, nhưng Ngu Duyên lại thấy có chút e ngại Phó Chấp Tự, có lẽ vì khí chất áp bức tỏa ra từ hắn, không hề dễ chịu chút nào.

Phó Chấp Tự cũng đang quan sát Ngu Duyên.

Cậu người cá nhỏ với mái tóc vàng xoăn, trông rất ngây ngô, cái đuôi cá đã biến thành đôi chân, chiếc quần rộng thùng thình che kín cả mắt cá chân.

Tống Duy đã rời đi, nói để Phó Chấp Tự một mình với thế thân sẽ có hiệu quả hơn, bản thân có mặt có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

Theo kịch bản, lần đầu tiên Phó Chấp Tự gặp thế thân sau khi ký thỏa thuận cũng chỉ có hai người, không có ai khác.

Trong không khí phảng phất một hương thơm thoang thoảng, Phó Chấp Tự cảm thấy bụng mình càng trống rỗng.

Ngu Duyên dịu dàng hỏi: "Phó tiên sinh đói rồi phải không? Em đi dọn bữa tối cho ngài."

Câu này không hẳn là làm nũng, lần này cũng không nhận được điểm làm nũng.

Phó Chấp Tự gật đầu, không khách sáo với cậu, nhưng cũng không thô lỗ, chỉ nói: "Làm phiền rồi."

Ngu Duyên vừa đi về phía bếp vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Chẳng mấy chốc, hai tô mì hải sản nóng hổi được bưng ra bàn ăn.

Mì được nấu tươi, hải sản và nước dùng đã được nấu từ trước.

Ngu Duyên không giỏi nấu nướng, món duy nhất cậu có thể làm ra hình ra dáng chỉ có mì hải sản, cậu còn cẩn thận gỡ thịt hải sản trong tô của Phó Chấp Tự — đây cũng là kỹ năng đặc biệt của người cá.

Cậu chính là người cá nhỏ giỏi ăn hải sản nhất Vịnh Người Cá!

Trong ánh nhìn đầy mong đợi của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự trầm ngâm hai giây, sau đó thản nhiên nói: "Tôi dị ứng với hải sản."

Ngu Duyên: "..."

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi, Ngu Duyên cảm giác như trời đất sụp đổ.

Hệ thống: [Quên mất là có người dị ứng với hải sản…]

Từ nhỏ Ngu Duyên sống cùng người cá, không một ai trong tộc người cá dị ứng với hải sản, nên trong đầu cậu không hề có khái niệm này.

Không ngờ Phó Chấp Tự lại trùng hợp như vậy.

Phó Chấp Tự đứng dậy, hỏi: "Trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì không?"

Ngu Duyên thật thà đáp, giọng nhỏ xíu: "Vẫn còn rất nhiều, hôm nay vừa mới được giao đến."
« Chương TrướcChương Tiếp »