Nhịp tim đã bình tĩnh trở lại, Ngu Duyên bất giác cảm thấy hối hận.
Lúc nãy đáng ra nên tranh thủ làm nũng với Phó Chấp Tự một chút...
Trong lúc chờ đồ ăn dặm chín, Phó Chấp Tự liếc nhìn người cá nhỏ đang bám dính lấy mình từ nãy giờ, mở bảng điều khiển quang não, lặng lẽ thêm mèo vào danh sách động vật hoang cần xua đuổi.
[Ting, điểm làm nũng +2]
Ngu Duyên đang ngồi đó tiếc nuối chờ đồ ăn dặm chín, ngơ ngác: "?"
Cậu đã làm nũng đâu...
Sau cho mèo sứa ăn xong, Ngu Duyên trở về phòng, định dọn dẹp hành lý vừa mang từ nhà họ Ngu về.
Hành lý đã được đặt ở cửa khi bọn họ về, cậu không dám làm phiền Phó Chấp Tự dọn giúp mình, tạm thời chuyển vào phòng ngủ phụ, dự định sẽ dọn sau.
Giờ thì, ăn no uống đủ, nên dọn dẹp rồi.
Hic… chưa bắt đầu đã cảm thấy mệt rồi.
Ngu Duyên nằm thả mình xuống giường.
Chủ yếu là do chiều nay tốn quá nhiều cồn sức lo đồ ăn cho mèo sứa.
"Cốc cốc cốc."
Một lát sau, Ngu Duyên gõ cửa phòng Phó Chấp Tự.
Cửa mở ra.
Ngu Duyên ôm bộ đồ ngủ vừa lấy từ hành lý ra, ngước mắt lên nhìn nói: "Phó tiên sinh, em đến tắm."
Tắm để thư giãn, sau đó dọn dẹp, như vậy mới có sức.
Phó Chấp Tự để cậu vào, không nói gì, nhưng âm thầm cân nhắc lắp thêm một bồn tắm trong phòng ngủ phụ.
Cuối cùng hắn từ bỏ ý định đó.
Khi thỏa thuận kết thúc, Ngu Duyên sẽ rời đi, không ở đây nữa, cũng chẳng cần lắp bồn tắm trong phòng ngủ phụ để ảnh hưởng bố cục ban đầu.
Hơn nữa, cho cậu mượn bồn tắm, cũng là thêm dịp tiếp xúc, cũng tốt.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, sau đó nhanh chóng im ắng, xem ra đã ngâm mình.
Tối qua mua rất nhiều viên muối tắm, đủ cho người cá nhỏ dùng một thời gian.
Tối nay cũng không có vấn đề gì, đến khi Ngu Duyên bước ra khỏi phòng tắm, Phó Chấp Tự cũng không nghe thấy ba chữ "Phó tiên sinh" nữa.
Cửa phòng tắm vừa mở, Phó Chấp Tự liền ngửi thấy mùi hương muối biển quen thuộc, theo phản xạ nhìn sang.
Tối nay Ngu Duyên không mặc đồ thường như mọi khi, mà là... váy ngủ.
Thật sự là một chiếc váy.
Màu xanh nhạt, từ eo thả xuống thành váy xòe, không có nhiều chi tiết trang trí, khá giản dị.
Nhưng mặc trên người Ngu Duyên lại rất đẹp, làm cậu trông như một búp bê BJD.
Đối với con người, đàn ông mặc váy thường bị coi là lập dị, không phổ biến.
Nhưng với người cá, dù nam hay nữ, mặc váy là chuyện bình thường, vì thiết kế quần không phù hợp với đuôi cá, váy thì tiện hơn nhiều.
Hơn nữa nghe nói ở thời Trung cổ, thực ra ban đầu váy là được thiết kế cho nam giới.
Phó Chấp Tự hiểu điểm này, nhưng khi thấy Ngu Duyên mặc váy ngủ bước ra, hắn không nhịn được mà có chút ngẩn ngơ.
Ánh mắt Ngu Duyên rất tự nhiên rơi lên người Phó Chấp Tự, cúi đầu chỉnh váy, dáng vẻ có chút không hài lòng, sau đó hỏi: "Phó tiên sinh, em tắm xong rồi, ngài có muốn tắm không?"