Cuộc gọi video chưa kịp tắt, Tống Duy: “…”
Hai người này thực sự có chút mờ mờ ám ám.
Anh ta không rõ Phó Chấp Tự có đang diễn hay không, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt đẹp, tiểu thế thân này đúng là không tệ.
Phó Chấp Tự thả Ngu Duyên xuống đất, buông tay, nhớ ra là chưa tắt điện thoại, lập tức nói với Tống Duy: “Xử lý chút chuyện, tắt máy đây.”
Nói xong cũng không đợi Tống Duy đáp lại, hắn đã tắt điện thoại, gọi người máy quản gia đến dọn dẹp mảnh vỡ.
Cuối cùng Ngu Duyên cũng bình tĩnh lại, trốn sau lưng Phó Chấp Tự, cẩn thận nhìn thoáng qua đôi mắt hình dọc vẫn chưa rời đi.
“Sao lại sợ mèo?” Giọng Phó Chấp Tự vang lên.
Phải rồi, chủ nhân của đôi mắt đó là một con mèo hoang, có lẽ ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn dặm nên nhảy lên cửa sổ bếp.
Trên hành tinh chủ, tất cả động vật hoang đều được các tổ chức từ thiện cài chip định danh, tiêm phòng định kỳ, tẩy giun, nếu cần thiết thì còn được triệt sản, không có vấn đề gì về mặt an toàn, luôn chung sống hòa hợp với các sinh vật thông minh khác trên hành tinh.
Thực ra biệt thự có thể thiết lập chế độ đuổi các động vật hoang khỏi khu vực, vì không phải ai cũng thích động vật, nhưng Phó Chấp Tự không thường xuyên ở đây nên không quan tâm mấy, cũng chưa từng thiết lập.
Ngu Duyên mím môi, lý lẽ rất rõ ràng: “Cá sợ mèo, không phải bình thường sao?”
Phó Chấp Tự: “…”
Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự không biết phải phản bác thế nào.
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp nói: "Con mèo sứa cũng rất giống mèo."
"Sợ mèo thế mà lại thích mèo sứa?"
Ngu Duyên phồng má, biện minh: "Đó là sứa hình dạng mèo, là sứa chứ không phải mèo."
Ngu Duyên lớn lên ở biển, tự nhiên sẽ chẳng sợ sứa. Cậu từng thấy sứa xấu xí, sứa hung dữ, nên hoàn toàn không sợ.
Nhưng mèo trên đất liền lại khác. Khi còn là người cá nhỏ, cậu từng bị một con mèo dọa, đuôi cá còn bị cào trầy, để lại vết thương sâu sắc trong tâm trí, lớn lên cũng không dám đến gần chúng.
Tối nay, khi đang xử lý nguyên liệu trong bếp, vừa ngẩng lên lên, cậu bất ngờ chạm mắt với đôi mắt mèo sáng lên trong bóng tối, hồn vía lập tức bay mất, tay đang cầm đĩa cũng không vững, rơi vỡ tan tành.
Phó Chấp Tự không tranh luận với cậu nữa. Đúng lúc này, người máy quản gia cũng đã dọn dẹp xong mảnh vỡ dưới sàn, Phó Chấp Tự kéo rèm, hoàn toàn che khuất đôi mắt dọc bên ngoài.
Sau đó bên ngoài nhanh chóng có tiếng động, con mèo đã rời đi.
Lúc này Ngu Duyên mới trở vào bếp lại, tiếp tục cùng Phó Chấp Tự chuẩn bị đồ ăn dặm cho mèo sứa.
Khác với trước đó, Ngu Duyên càng bám dính Phó Chấp Tự hơn, nép về hướng tránh cửa sổ, nấp sau lưng Phó Chấp Tự, sợ con mèo kia sẽ quay lại, hễ có tiếng động nào vang lên, cậu lại áp sát vào hắn thêm một chút.
May là, con mèo hoang đó đã thật sự rời đi.