Chương 34

Phó Chấp Tự suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Vài ngày nữa.”

Mấy ngày này là thời gian quan trọng để mèo sứa quen với môi trường mới, hắn mà ra ngoài thường xuyên thì chắc chắn sẽ bị người nào đó lải nhải.

Tống Duy: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, khi nào đi nhớ gọi tôi.”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tống Duy quan tâm hỏi: “À, giờ tay cậu còn run không?”

Nghe vậy, Phó Chấp Tự cúi xuống nhìn hai tay mình, không khỏi trầm mặc.

Hình như… không còn run nữa.

Từ lúc nào vậy?

Rõ ràng là lúc sáng sau khi quay xong đi đón Ngu Duyên vẫn còn hơi run.

Buổi trưa khi ngồi ăn trong xe thì… hắn không nhớ rõ nữa.

Chiều nay lắp đặt sắp xếp đồ cùng Ngu Duyên cả buổi, hắn cũng không để ý đến đôi tay này.

Tối lúc làm đồ ăn dặm cũng vậy.

Nhưng quả thật hắn không còn quên mình là Phó Chấp Tự nữa, không cảm thấy mình là một nhân vật trong kịch bản nữa.

Thấy Phó Chấp Tự như vậy, Tống Duy liền hiểu: “Hết run rồi à?”

Phó Chấp Tự: “Ừ.”

Tống Duy: “Lần này thoát vai cũng khá nhanh.”

Phó Chấp Tự lại ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Hắn cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Ngu Duyên cứ gọi anh là Phó tiên sinh.

Trước đây, khi điều trị vấn đề khó thoát vai, bác sĩ cũng từng nói có thể dùng tên thật của hắn để giúp hắn nhớ ra mình là ai. Vì thế, khoảng thời gian đó, Tống Duy cùng vài người bạn thân thường gọi hắn bằng tên thật, nhưng thật lòng mà nói, cũng không hiệu quả bao nhiêu.

Dù vậy, hắn cũng không có chứng cứ để nói chuyện này là nhờ công lao của Ngu Duyên, đành phải tiếp tục quan sát.

Ngay lúc này, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng đĩa vỡ, là tiếng la hoảng hốt của Ngu Duyên, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Phó Chấp Tự nhíu mày, lập tức xông ra ngoài.

Khi Phó Chấp Tự đi nhanh đến bếp, cảnh tượng hắn nhìn thấy là Ngu Duyên đứng ngây người ở đó, bên chân là những mảnh vỡ của đĩa rơi xuống đất, không dám nhúc nhích.

Phó Chấp Tự nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, đối diện một đôi mắt vàng sáng hình dọc, cũng đoán được phần nào ngọn nguồn.

“Phó tiên sinh…” Người cá nhỏ cụp mắt, đáng thương nhìn Phó Chấp Tự, giọng nói hơi run, đôi mắt ngấn nước.

Nếu không phải đã là một người cá trưởng thành, hơn nữa đối diện không phải là đồng tộc thân quen, có lẽ giờ phút này Ngu Duyên thật sự đã rơi nước mắt.

Phó Chấp Tự lập tức đi tới, một tay ôm lấy eo, một tay luồn qua chân cậu, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi đống mảnh vỡ.

Ngu Duyên ngoan ngoãn nắm lấy áo của Phó Chấp Tự để giữ thăng bằng.

Cả hai đều không cảm thấy hành động này có gì sai.

Đối với Phó Chấp Tự tốt nghiệp trường quân đội, từng được phân công đến các hành tinh lạc hậu hỗ trợ, miễn là không bị thương thì sao cũng được, huống chi chỉ là một cái bế công chúa đơn giản.

Còn Ngu Duyên thì đơn thuần là bị hoảng sợ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, mà Phó tiên sinh vừa kịp đến, ra tay cứu giúp, đưa cậu ra khỏi nơi nguy hiểm.