Ngu Duyên và Phó Chấp Tự đóng nắp bể để ngăn mèo sứa bay ra ngoài, sau đó lắp đặt ổ và đồ chơi khắp nơi trong nhà, đợi nó quen dần với môi trường thì có thể nuôi thả.
Phó Chấp Tự cao lớn, nên những chỗ Ngu Duyên không với tới đều do hắn lo liệu.
Hiệu suất làm việc của Phó Chấp Tự cũng rất cao; dù sao hắn cũng tốt nghiệp trường quân sự, những việc này đối với hắn cũng không là gì.
Cuối cùng, Ngu Duyên vừa cúi đầu nhìn màn hình, vừa nói:
"Phó tiên sinh, tốt nhất là đóng kín tất cả các cửa sổ trong nhà lại để phòng Tinh Tinh lớn lên rồi bay mất."
"Bọn họ nói tốt nhất là dùng nước biển tự nhiên. Lần tới khi thay nước, chúng ta có thể đi lấy nước biển ở biển về."
"Em đã chia sẻ cách làm thức ăn cho mèo sứa với ngài rồi. Tối nay chúng ta có thể làm một ít đồ ăn dặm cho Tinh Tinh."
...
Phó Chấp Tự cảm thấy như thể hắn vừa thỉnh một tiểu tổ tông về nhà để thờ phụng.
Không lâu sau, có thợ đến tận biệt thự để đóng kín các cửa sổ lại, còn có một người máy nhỏ giao một ít nguyên liệu tươi để làm thức ăn dặm cho mèo sứa.
Khi Tống Duy gọi đến, Phó Chấp Tự đang ở trong bếp cùng với Ngu Duyên chuẩn bị đồ ăn dặm cho mèo sứa.
Phó Chấp Tự lau tay, sợ nội dung cuộc trò chuyện không tiện để Ngu Duyên nghe thấy, bèn dặn dò vài câu, sau đó vào phòng riêng để nghe điện thoại.
Thấy Phó Chấp Tự vào phòng riêng, Tống Duy không nhịn được mà trêu chọc: “Ồ, cùng nhau chuẩn bị bữa tối lãng mạn à?”
Anh ta không rõ Phó Chấp Tự và tiểu thế thân sống chung thế nào, nhưng cảnh tượng trên màn hình khi điện thoại của Phó Chấp Tự bật lên tối qua đủ khiến anh ta huýt sáo vài tiếng.
Phó Chấp Tự mỉm cười nhàn nhạt: "Đang làm đồ ăn dặm cho mèo sứa."
Tống Duy: "?"
Tống Duy: "Mèo sứa ở đâu ra?"
Anh ta vẫn nhớ có lần Phó Chấp Tự bị mèo sứa của đoàn phim cắn một cái, từ đó Phó Chấp Tự rất ít khi tiếp xúc với mèo sứa, không phải vì sợ hay ghét mà chỉ đơn giản không muốn bị cắn thêm lần nữa, vốn dĩ hắn cũng không yêu thích loài động vật này là mấy.
Phó Chấp Tự: “Mới mua chiều nay, cậu ấy muốn nuôi."
Tống Duy: "Cưng chiều ghê nhỉ?"
Phó Chấp Tự: "Anh biết cái gì. Tôi bảo bạch nguyệt quang cũng thích mấy thứ nhỏ nhắn thế này."
Tống Duy: "..."
Anh ta đột nhiên có cảm giác Phó Chấp Tự đang tự tìm lý do thuyết phục bản thân đồng ý cho tiểu thế thân nuôi mèo sứa.
Nhưng cuối cùng Tống Duy cũng không nói gì thêm, không muốn phá hỏng vở kịch này, chỉ nói: “Được thôi.”
Quay lại chuyện chính, Tống Duy hỏi: “Cậu định khi nào sẽ đến trường quân sự? Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Mỗi lần Phó Chấp Tự về hành tinh chủ đều tranh thủ đến trường quân sự thăm ân sư.
Tống Duy không phải tốt nghiệp trường quân sự, nhưng có một người cháu năm nay vừa thi đỗ vào trường, nên anh ta cũng định đến thăm. Anh ta nghĩ nếu Phó Chấp Tự cũng đi thì có thể cùng đi, vì Phó Chấp Tự quen thuộc với trường quân sự hơn anh ta.