Phó Chấp Tự lập tức khởi động xe bay, lái về nhà.
"Phó tiên sinh, ngài xem, nó rất đáng yêu." Ngu Duyên giơ hộp đựng thú cưng lên, đưa chú mèo sứa đến trước mặt Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự nhìn thẳng vào mắt chú mèo nhỏ.
"Meo." Chú mèo thổi ra một bong bóng.
Ngu Duyên: "Nó rất thích Phó tiên sinh."
Phó Chấp Tự cũng không rõ Ngu Duyên nhìn ở đâu mà biết sinh vật bé nhỏ này thích mình.
Dù hắn chưa từng nuôi mèo sứa nhưng cũng đã từng tiếp xúc với chúng khi ở đoàn làm phim, thậm chí còn bị một con có tính khí xấu cắn một phát.
Ngu Duyên lại nói: “Phó tiên sinh, ngài đặt tên cho nó đi. Nó là con đực.”
Dù sao cũng là dùng tiền của Phó Chấp Tự để mua, nên đương nhiên hắn cũng có quyền đặt tên.
Phó Chấp Tự không có hứng thú đặt tên cho mèo sứa, nhưng nghĩ lại, đây cũng là một cơ hội không tệ.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi nói: “Gọi là Tinh Tinh đi, "em ấy’ chắc sẽ thích cái tên này.”
Dù cái tên này chẳng liên quan đến người không tồn tại kia, nhưng cũng là một cái tên được hắn dụng tâm chọn, vì hắn từng nhìn thấy một hành tinh màu xanh nhạt rất đẹp, chỉ tiếc là từ hành tinh chủ không thể nhìn thấy được.
“Em cũng thích!” Ngu Duyên vô cùng hưởng ứng, chẳng nhận ra hàm ý về ‘em ấy’ trong câu nói của Phó Chấp Tự.
Nói xong, Ngu Duyên ôm hộp đựng trong lòng, hai mắt cong lên như vầng trăng, trêu đùa con mèo sứa nhỏ bên trong: “Tinh Tinh, Tinh Tinh.”
“Meo meo, meo meo.” Mèo sứa ở trong nước bơi qua bơi lại theo ngón tay của cậu, nhả ra từng chuỗi bong bóng nhỏ.
Phó Chấp Tự: “...”
Phó Chấp Tự quyết định tạm thời không thăm dò phản ứng của "tiểu thế thân" với "bạch nguyệt quang" kia nữa, đợi đối phương hết hứng thú nuôi thú cưng rồi tính tiếp.
Quả nhiên, không nên đối xử quá tốt với tiểu thế thân.
...
Sau khi đùa giỡn với mèo sứa một lúc, bụng của Ngu Duyên bắt đầu kêu ọc ọc.
Dù sao sáng nay dọn đồ cũng hao tổn khá nhiều sức lực, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa, đói cũng là đương nhiên.
Ngu Duyên đặt hộp đựng ra góc bên cạnh, đặt hai tay lên đùi, ngồi ngay ngắn, hỏi: “Phó tiên sinh, trưa nay chúng ta ăn gì?”
Phó Chấp Tự liếc nhìn cậu một cái, trong lòng như bị một bình mực đen đổ tràn ra, hỏi ngược lại: “Cậu muốn ăn gì?”
Có thể chọn món sao?
Ngu Duyên lập tức hào hứng mở quang não, tìm kiếm các món ngon của thế giới này.
Những hình ảnh hấp dẫn trên quang não như thể có thể ngửi thấy mùi thơm qua màn hình, Ngu Duyên càng xem càng đói, chỉ muốn đưa tay vào màn hình, lấy hết ra ăn.
Cậu lưu lại từng món muốn ăn, chụp màn hình, gửi cho Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự xem qua từng cái, thản nhiên đáp: “Những món này đều không được.”
Ngu Duyên nghĩ chắc là Phó Chấp Tự không biết làm hoặc quá phiền phức, nên đành giảm kỳ vọng lại, nói: “Vậy thì ăn món tối qua đi ạ.”
Món tối qua Phó Chấp Tự làm cũng rất ngon, chỉ là tối qua đã ăn rồi, hôm nay cậu muốn đổi món khác.