Nhưng hôm nay, Phó Chấp Tự lại hiếm khi dừng bước, hạ mắt chờ xem đối phương sẽ nói gì.
Tối qua, khi tiểu thế thân của hắn chủ động bày tỏ một chút tình ý của cậu, tuy ít ỏi nhưng lại rất rõ ràng, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, ngủ cùng đối phương một đêm, nói không chừng bây giờ hắn đã tiến bộ hơn một chút, có thể nhập vai một chút.
Trước mắt là một cơ hội tốt để thử nghiệm.
Thấy Phó Chấp Tự không rời đi như thường lệ, Lạc Khúc có hơi ngạc nhiên, tiến thêm một bước, nói: “Anh Phó, trưa nay cùng ăn cơm được không? Ở hành tinh chủ mới mở thêm vài nhà hàng, đồ ăn cũng khá ngon.”
Ngón tay trong túi của Phó Chấp Tự khẽ co lại.
Kiểm tra thất bại.
Hắn vẫn không thể đồng ý ăn cùng Lạc Khúc.
Chỉ nghĩ đến việc ngồi trong phòng riêng với Lạc Khúc, nghe đối phương thỉnh thoảng nói những lời mờ ám, thậm chí còn to gan chạm vào hắn, đã làm hắn cảm thấy rợn tóc gáy.
Phó Chấp Tự thẳng thừng từ chối: “Trưa tôi có hẹn rồi.”
Lạc Khúc có chút thất vọng, nhưng Phó Chấp Tự không cho anh ta cơ hội nói gì thêm, lập tức lướt qua, rời đi.
Cũng chính vì tình tiết nhỏ này mà Phó Chấp Tự mở quang não lên, nhìn một cái, liền nhìn thấy tin nhắn Ngu Duyên gửi đến.
Tiểu thế thân cũng đã ra ngoài, quay lại nhà họ Ngu.
Bình thường phải nói là “về nhà,” nhưng Ngu Duyên lại nói là “về nhà họ Ngu.”
Nghĩ đến quá khứ vất vả của Ngu Duyên, chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Nếu không phải không còn nhà để quay về, chắc chắn Ngu Duyên cũng không ký hợp đồng làm thế thân.
Sắp đến giờ ăn trưa, nhà họ Ngu cũng không giữ cậu ở lại ăn…
Giọng điệu nghe cũng rất đáng thương.
Phó Chấp Tự khẽ cau mày.
Phó Chấp Tự: [Tôi đến đón cậu.]
…
[Ting, điểm làm nũng +2]
Khi nhận được tin nhắn hồi đáp từ Phó Chấp Tự và tiếng báo điểm làm nũng, trong lòng Ngu Duyên lập tức như có pháo hoa bùng nổ.
Ngu Duyên lập tức bế mèo sứa lên, nói với mẹ Ngu đang bận rộn trong bếp: “Mẹ, bạn cùng phòng nhắn cho con rồi, trưa nay con ăn cùng anh ấy, con về đây ạ, lần sau lại về thưởng thức tay nghề của mẹ nhé.”
Cậu cũng nói với Ngu Vãn Khung luôn muốn trò chuyện với cậu nhưng thấy cậu cứ nhìn vào màn hình quang não nên không dám làm phiền: “Anh, em đi trước nhé.”
Hai người cũng không nói gì để giữ cậu lại ăn trưa, chỉ tiễn cậu ra cửa, Ngu Duyên cũng không để bọn họ tiễn xa hơn.
Trước khi đi, Ngu Duyên còn lưu luyến xoa đầu Tiểu Mễ một lần nữa.
Ngu Vãn Khung nhìn thấy tất cả, khẽ mím môi, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Cậu ta có thể thấy Ngu Duyên rất thích Tiểu Mễ.
Trong thời đại tinh tế, tuổi thọ của mọi sinh vật đều được nâng cao, mèo sứa có thể sống khoảng 50 năm.
Cậu ta không dám nói ra, thực ra Tiểu Mễ được nhà họ Ngu nuôi từ năm mà cậu ta và Ngu Duyên ra đời, vốn định sẽ ở bên cạnh đứa nhỏ người cá.