Dù sao cũng sắp rời đi rồi, chỉ là một cách xưng hô thôi, coi như bù đắp cho việc nhân vật này từng định chụp tài liệu mật để hãm hại người ta.
Ngu Duyên hỏi như vậy là vì hệ thống vừa nhắc nhở cậu: [Cậu nói xem, cậu và Ngu Vãn Khung có nhiều điểm giống nhau như thế, chẳng lẽ bạch nguyệt quang của Phó Chấp Tự lại là anh ta?]
Ngu Duyên đột nhiên được gợi ý.
Phó Chấp Tự từng nói đuôi của người đó giống đuôi của cậu, chuyện này tạm thời chưa thể kiểm chứng, nhưng tóc ngắn thẳng thì hoàn toàn trùng khớp.
Chẳng lẽ là thật sao?
Hệ thống: [Tôi cũng chỉ nói bâng quơ thôi mà…]
Ngu Duyên vội lao xuống lầu, nóng lòng muốn hỏi rõ ràng.
Dù không biết sau khi biết được câu trả lời bản thân sẽ làm gì, nhưng nếu bạch nguyệt quang của Phó Chấp Tự thực sự là Ngu Vãn Khung, con đường phía trước chắc chắn không thể đi theo cách mà cậu từng tính toán.
Nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Ngu Duyên, Ngu Vãn Khung dừng hẳn việc thay giày, đứng thẳng dậy, cân nhắc, sau đó đáp: “Tôi biết Phó Ảnh đế, nhưng không quen anh ta.”
Suy nghĩ một chút, Ngu Vãn Khung cắn môi, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”
Thực ra cậu ta hiểu, nói nhiều với Ngu Duyên cũng vô ích, nhưng không hiểu sao cậu ta vẫn hỏi câu đó.
Nghe vậy, Ngu Duyên thở phào nhẹ nhõm, may là không phải, nếu không thì thật sự là quá “cẩu huyết.”
Ngu Duyên tùy tiện bịa một lý do: “Không có gì, tôi là fan của anh ấy, nghe nói anh cũng là sinh viên trường quân đội, là đàn em của anh ấy, gần đây anh ấy trở về hành tinh chủ, nên tôi muốn nhờ anh xin giúp chữ ký.”
Ngu Vãn Khung không ngờ lại là vì lý do này, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được sự thù địch của Ngu Duyên dường như đã tan biến đi rất nhiều, ánh mắt nhìn cậu ta cũng không còn gay gắt nữa, trong lòng cậu ta có chút phân vân, nhưng vẫn nói: “Nếu cậu muốn, tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”
Cậu ta từng nghe nói mối quan hệ của Phó Chấp Tự với ân sư của mình khá tốt, mỗi lần quay về trường đều sẽ đến thăm ân sư.
Cậu ta đã từng gặp Phó Chấp Tự ở trường quân đội, nhưng chưa từng nói chuyện với đối phương. Cậu ta cũng biết ân sư của Phó Chấp Tự, là một giáo sư già rất tốt, lần này nếu để ý thêm một chút thì xin chữ ký chắc cũng không quá khó.
Ngu Duyên nghe xong, mắt chớp chớp, buột miệng nói: “Cảm ơn anh.”
Trước khi đến đây, cậu cũng chỉ là một người cá nhỏ vừa mới trưởng thành không lâu, lúc ở Vịnh Người Cá, gọi người khác là anh, chị, cô, chú là điều rất trơn tru, làm những người cá khác rất bái phục cậu. Kỹ năng này cậu đã đạt đến trình độ cao.
Ngu Vãn Khung cao hơn Ngu Duyên một chút, dáng người cũng lớn hơn, đứng trước mặt Ngu Duyên thật sự rất giống anh trai.
Ngu Vãn Khung không biết tình tình của Ngu Duyên có thật sự thay đổi hay không, nhưng không thể phủ nhận... Ngu Duyên lúc này thật sự rất đáng yêu.