Phó Chấp Tự đóng cửa lại, lúc này mới nhận ra cậu không đi giày, chân trần, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ngắn bó sát, đôi chân thẳng dài trắng nõn chói mắt.
Mỗi ngày, người máy quản gia đều dọn dẹp biệt thự sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà sáng bóng, hắn không có tính thích sạch sẽ quá mức nên cũng không bận tâm.
Chỉ là bộ đồ này...
Phó Chấp Tự cảm thấy có hơi nhức đầu.
Hắn biết Ngu Duyên không có đồ ngủ, chỉ có hai bộ quần áo mà tối nay hắn đã thấy, đều là thường phục. Mặc quần dài đi ngủ rõ ràng là không thoải mái.
Hắn không rõ đối phương cố ý hay vô ý, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Nếu là cố ý, chắc chắn đối phương sẽ có động thái tiếp theo; nếu là vô ý, đối phương sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Khi Phó Chấp Tự còn đang suy nghĩ, Ngu Duyên đã đi thẳng đến trên giường, chui vào trong chăn, chỉ chiếm một góc nhỏ, nhường lại phần lớn không gian giường cho hắn.
Vì giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ, mái tóc xoăn vàng của cậu xù lên, hơi rối, càng giống như một con thú cưng nhỏ xù lông.
Một tia chớp trắng xóa lại lóe lên, giúp Phó Chấp Tự nhìn rõ đôi mắt đỏ ửng của cậu, cùng với vết nước mắt còn chưa khô.
Phó Chấp Tự bước đến bên giường, rút một chiếc khăn ướt từ tủ đầu giường, đưa cho cậu, nói: "Lau đi."
Ngu Duyên ngẩn người một chút, đưa tay nhận lấy, ngoan ngoãn lau mắt, lau mặt: "Cảm ơn Phó tiên sinh."
Phó Chấp Tự lấy lại khăn từ tay cậu, ném vào thùng rác, sau đó mới lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu.
Chiếc giường rất lớn, Ngu Duyên nằm cách hắn đủ chỗ cho một người, rất tự giác.
Nhưng cảm giác có người ngủ bên cạnh vẫn khó có thể bỏ qua.
Sau một hồi lăn lộn, cơn buồn ngủ của Phó Chấp Tự đã bị đẩy lùi phần lớn. Dù vẫn có thể ngủ, nhưng hắn quyết định đợi đến khi Ngu Duyên ngủ rồi mới ngủ.
Ngu Duyên đã nhận được điểm làm nũng, bây giờ có 11 điểm rồi, cậu nhanh chóng đổi lấy thêm một ngày sinh mệnh từ hệ thống, nhắm mắt lại.
"Ầm—"
Tiếng sấm đợt này nhỏ hơn các đợt trước vài phần.
Ngu Duyên không còn phản ứng mạnh như lúc trước, nhưng Phó Chấp Tự vẫn nghe được hơi thở của cậu có phần rối loạn.
Trong bóng tối, sự thay đổi này càng trở nên rõ ràng hơn.
Ngu Duyên vẫn ngoan ngoãn cuộn tròn một chỗ, giữ khoảng cách một người với hắn, không có động thái gì khác.
May mắn là, sau tiếng sấm đó, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, xem ra ngày mai không khí sẽ lại ẩm ướt.
Dưới tiếng mưa, Ngu Duyên cũng chìm vào giấc ngủ.
Để tránh xảy ra lỗi làm rối loạn thế giới, hệ thống đã chia sẻ quyền hạn nhìn với ký chủ, đi vào trạng thái nghỉ khi Ngu Duyên ngủ.
Phó Chấp Tự mở mắt ra.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn bên tai, hắn mở màn hình quang não, quyết định ghi lại tình huống bất ngờ tối nay.
Vừa mở quang não, hắn nhìn thấy tin nhắn Ngu Duyên đã gửi cho mình tối qua.
Đó là một sticker đáng yêu: một người cá nhắm mắt ngủ, được đắp chăn, bên cạnh có một bong bóng tròn trịa ghi “Chúc ngủ ngon”.