Cậu không vội rời đi mà đứng yên tại chỗ, ánh mắt giao nhau, sau đó bước nhanh về phía hắn.
Không bao lâu sau, đã đứng trước giường.
"Phó tiên sinh."
Phó Chấp Tự: “Hửm?"
Ngu Duyên chạm vào nhẫn quang não, mở ra một màn hình nhỏ, nói: "Chúng ta kết bạn trên quang não đi. Tiền của quả cầu muối tắm, đợi em tìm được việc rồi trả ngài."
Phó Chấp Tự không thể biết cậu đơn thuần muốn trả tiền hay có ý đồ khác, nhưng rõ ràng kết bạn với cậu sẽ tạo ra nhiều điều thú vị để hắn quan sát và ghi chép lại, nên hắn đồng ý kết bạn.
Thuận lợi rồi!
Ngu Duyên vui vẻ đóng quang não lại, như thể nhìn thấy tương lai điểm làm nũng sẽ đổ lên người mình, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Trước khi đi, cậu không quên nói với Phó Chấp Tự: "Phó tiên sinh ngủ ngon."
Phó Chấp Tự cũng đáp lại: "Ngủ ngon."
...
Trở lại phòng ngủ phụ, Ngu Duyên cởϊ qυầи dài ra, chui vào chăn.
Thân thể con người có cả ưu lẫn nhược điểm, có thể đi thẳng đứng, cũng có thể bơi như người cá dưới nước, dù không nhanh bằng đuôi cá nhưng cũng tạm ổn. Tuy nhiên, bộ phận sinh sản lại không thể tự do như đuôi cá, phải mặc quần dài để che lại.
Quần trong ngắn và ôm sát, nếu bị Phó Chấp Tự nhìn thấy sẽ rất ngượng ngùng, nên cậu mặc thêm một chiếc quần dài, bây giờ về phòng chỉ có mình cậu, không cần lo nghĩ nhiều nữa.
Dựa vào giường, Ngu Duyên mở quang não, đổi tên lưu trữ của Phó Chấp Tự thành "A. Phó tiên sinh", ghim khung trò chuyện của hắn lên đầu, thể hiện sự kính trọng tối đa với người được gọi là con cưng của vận mệnh.
Xin nhờ vào điểm làm nũng nha!
Hệ thống thấy vậy, liền nói: [Hiện tại đã có 9 điểm làm nũng rồi! Cố gắng thêm chút nữa, ngày mai có thể đổi lấy một ngày sống, còn có thể kiếm thêm nữa]
Ngu Duyên gật đầu, nghĩ ngợi, sau đó tải một vài biểu cảm cá đáng yêu, gửi một cái cho Phó Chấp Tự.
Ngu Duyên: [Cá cá ngủ ngon.jpg]
Không biết biểu cảm đáng yêu này có tính là làm nũng không.
Đợi mãi mà Phó Chấp Tự vẫn không trả lời.
Lạnh lùng thật đấy.
Hệ thống an ủi: [Đêm khuya người dễ buồn, nhất là vào một đêm mưa lớn thế này. Biết đâu giờ này anh ấy đang nhớ về bạch nguyệt quang của mình, không có tâm trạng trả lời cậu cũng là điều dễ hiểu]
Ngu Duyên thấy hệ thống nói rất hợp lý, cũng không chấp nhặt nữa, tắt quang não, nằm xuống ngủ.
Ngủ sớm, mai dậy sớm kiếm điểm làm nũng!
Sống thêm một ngày, đã là không dễ dàng rồi.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn, dù biệt thự cách âm tốt nhưng Ngu Duyên vẫn bị ồn đến mức không thể ngủ ngon.
Hay có lẽ nói đúng hơn, mấy ngày qua khi vừa nhập vai, cậu chưa bao giờ ngủ ngon.
Hình ảnh tộc nhân chết dần chết mòn trước mắt vẫn còn hiện rõ, đuôi cá của cậu cũng bị một vũ khí sắc nhọn đâm xuyên trong cuộc tập kích ấy. Chiếc đuôi cá đẹp đẽ bị thấm đầy máu, lớp màng mỏng trên vây cũng bị rách nát, sinh lực dần cạn kiệt.