Viên muối tắm hòa tan trong nước, Ngu Duyên thoải mái ngâm mình, điều chỉnh tư thế, mắt khẽ nhắm lại. Chiếc khăn ban đầu che ngực vô tình rơi xuống khi cậu thay đổi tư thế. Trước mặt Phó Chấp Tự bất ngờ hiện lên hai đốm nhỏ màu hồng phấn, hắn như bị điện giật, vội thu tay lại, đứng dậy.
Phó Chấp Tự vốn cao ráo, không mang giày cũng đã cao đến một mét chín. Ngu Duyên mở mắt, ở góc độ này không thể nhìn thấy rõ nét mặt của hắn.
Chưa kịp để Ngu Duyên nói gì, Phó Chấp Tự đã cúi mắt nhìn cậu, giọng bình thản: "Cậu cứ chậm rãi ngâm mình, tôi ra ngoài trước."
Ngu Duyên khẽ gật đầu.
Phó Chấp Tự quay người, cẩn thận đóng cửa phòng tắm.
Ngu Duyên không nghĩ ngợi nhiều, nhấc chiếc khăn khỏi nước, vắt nhẹ, đặt sang một bên, tiếp tục ngâm mình trong làn nước muối biển ấm áp.
…
Ra khỏi phòng tắm, Phó Chấp Tự rút một tờ khăn giấy để lau khô nước trên tay, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác mềm mại của vảy cá, trước mắt vẫn phảng phất một màu hồng nhạt.
Quang não phát hiện nhịp tim của hắn có hơi tăng, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bước đến cạnh giường, ngồi xuống.
Vì chưa từng đóng cảnh tình cảm, trên mạng có một số người chê bai cho hắn bị hạn chế về mặt vai diễn, nhưng chưa ai dám thực sự phê bình kỹ năng diễn xuất của hắn.
Hắn có thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể mình, dù một giây trước còn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ, giây sau cũng có thể rơi lệ đầy bi thương.
Nhưng phải công nhận, thế thân này quả là có chút lợi hại.
Người mà Tống Duy chọn quả thật không tồi.
Rất tốt, hắn thích có người tập luyện cùng như vậy.
Dựa vào giường, Phó Chấp Tự mở quang não, tạo một tệp ghi chú có tên "Thế thân" bắt đầu ghi lại mọi thứ đã xảy ra trong ngày.
Thời còn đi học, Phó Chấp Tự từng làm một số thí nghiệm, hầu như phải viết báo cáo chi tiết về đối tượng quan sát và quá trình thí nghiệm.
Bây giờ cũng không khác gì.
Cuối cùng, hắn suy nghĩ một lúc, ghi thêm năm chữ:
"Thích làm nũng một chút."
...
Sau khi tắm xong, Ngu Duyên biến đuôi cá của mình lại đôi chân, lau khô nước trên người, mặc đồ thường, bước ra khỏi phòng tắm.
Thật ra mặc đồ ngủ khi ngủ buổi tối sẽ thoải mái hơn, nhưng hiện tại điều kiện không cho phép.
Khi cậu mới nhập vai, nhân vật này đang bỏ nhà ra đi, dùng số tiền ít ỏi còn lại để thuê một phòng khách sạn, trong túi chỉ có hai bộ đồ, Ngu Duyên mặc một trong số đó.
Cần phải tranh thủ về nhà lấy thêm đồ đạc hữu ích mới được.
Rất nhiều thứ thuộc về nhân vật này vẫn để ở nhà họ Ngu, không dùng cũng phí.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất là làm thân với Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự đang dựa vào giường, bảng điều khiển quang não trước mặt đã được hắn quay về màn hình chính. Nghe tiếng động từ hướng phòng tắm, hắn liếc nhìn sang, bắt gặp đôi mắt xanh nhạt quen thuộc.
Chàng tiên cá nhỏ đã biến đuôi cá xinh đẹp lại thành đôi chân, bị chiếc quần rộng che kín đến mắt cá.