Chương 12

Quả thực khá phù hợp với lối diễn trong nhiều kịch bản của nhân vật thế thân.

Giữa từ chối và đồng ý, Phó Chấp Tự lại một lần nữa chọn vế sau.

Đã quyết định quan sát thì không có lý do gì để lùi bước.

Hắn muốn xem cậu sẽ còn làm gì nữa.

Phó Chấp Tự đẩy cửa phòng tắm bước vào.

Tiểu nhân ngư ôm khăn nằm trong bồn tắm, nước ngọt trong bồn trong suốt, chiếc đuôi cá xinh đẹp hiện ra rõ ràng.

Đuôi cá không phải màu đơn sắc, mà là sự chuyển màu giữa xanh dương và vàng kim, tương phản với đôi mắt xanh nhạt và mái tóc vàng óng của cậu. Vây cá trên đuôi rất to, trông như lớp lụa mỏng bán trong suốt. Eo nhỏ, làn da trắng ngần như sứ, còn đẹp hơn cả những hình ảnh nhân vật ảo gần như hoàn hảo.

Ngu Duyên nhận thấy ánh mắt của Phó Chấp Tự dừng lại trên đuôi cá của mình vài giây, cậu nhẹ nhàng vẫy đầu đuôi một chút, không cảm thấy ngượng ngùng, trái lại tâm trạng còn rất tốt.

Chiếc đuôi đẹp là để cho người khác chiêm ngưỡng!

Phó Chấp Tự cũng nhận ra mình hơi thất thố, dời ánh mắt đi một chút, bước thêm một bước, bắt gặp ánh mắt từ trong bồn tắm nhìn lên, hắn cố tình biện hộ cho sự thất thố vừa rồi: “Đuôi của ‘em ấy’ rất giống đuôi của cậu.”

Ngu Duyên chớp mắt.

Thì ra điểm giống nhau giữa cậu và bạch nguyệt quang là cái đuôi.

Ngay lập tức, đầu đuôi đột nhiên cong lên.

Giọng nói tựa như một lời quyến rũ: “Vậy ngài muốn chạm vào đuôi của em không, Phó tiên sinh?”

Giống như đuôi của ‘em ấy’.

Phó Chấp Tự: “…”

Dưới nước, những lớp vảy xinh đẹp được ánh sáng trong phòng tắm chiếu sáng lấp lánh, kí©h thí©ɧ khát khao ham muốn cái đẹp trong lòng người.

Một lát sau, Phó Chấp Tự nghe thấy chính mình trả lời, tựa như bị một lực vô hình dẫn dắt: “Được.”

[Ting, điểm làm nũng +2]

Tuyệt vời!

Ngu Duyên ngập tràn niềm vui khi vừa kiếm thêm được 2 điểm làm nũng, còn Phó Chấp Tự đã đến gần bồn tắm.

Hắn cẩn thận mở gói muối tắm biển, lấy một viên, thả vào nước. Viên muối tắm lập tức tan ra khi chạm vào nước, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào nhẹ nhàng.

Phó Chấp Tự nhân tiện đưa tay vào nước ấm, khuấy đều viên muối tắm để giúp nó tan nhanh hơn, sau đó nhẹ nhàng chạm vào lớp vảy xinh đẹp trên đuôi của Ngu Duyên. Lớp vảy lúc này mềm mại, mát lạnh, rất thoải mái.

Ngu Duyên thấy thế liền khẽ vẫy đuôi để Phó Chấp Tự dễ dàng vuốt ve, không cần phải nhúng tay quá sâu vào nước. Đuôi của người cá, cũng giống như đuôi mèo, thích được chạm vào, nhưng cách chạm nhẹ nhàng của Phó Chấp Tự dường như không đem lại cảm giác thoải mái cho lắm.

Ngu Duyên không hy vọng hắn sẽ làm mình thoải mái hơn, chỉ cần kiếm được 2 điểm làm nũng là đã mãn nguyện rồi. Cậu chỉ đơn thuần là lịch sự để hắn chạm vào đuôi của mình, tựa như một lời cảm ơn cho việc mua muối tắm và cho điểm làm nũng mà thôi.

Ngu Duyên là một người cá hiểu chuyện, là một người cá biết đối nhân xử thế.