Phó Chấp Tự bước vào phòng tắm. Nhìn chiếc đuôi cá xanh pha chút vàng sáng lấp lánh của cậu, hắn bất giác lặng người.
Ngu Duyên không ngại gì, mỉm cười bảo: "Phó tiên sinh muốn sờ thử đuôi em không?"
Phó Chấp Tự khẽ gật đầu.
Ngu Duyên vui mừng, trong lòng vui sướиɠ vì đã tích thêm vài điểm làm nũng cho mình.
Đây là điều cậu nghe được từ những nhân ngư khác khi đi ngâm đuôi ở bãi biển ban ngày. Thế giới này đề cao hòa bình, rất hiếm có chiến tranh, các sinh vật sống đều an cư lạc nghiệp, phát triển nhiều thứ tiện lợi — nhờ có viên muối biển đặc chế, tiểu nhân ngư cũng có thể tận hưởng bồn tắm nước biển ngay tại nhà.
Phó Chấp Tự đã đóng rất nhiều phim, từng hợp tác với không ít nhân ngư, nên tự nhiên biết viên muối biển mà Ngu Duyên nói đến là gì, nhưng hắn là con người, nên trong nhà hắn không có thứ này.
Thế nên Phó Chấp Tự thành thật trả lời: “Không có.”
Ngu Duyên mím môi, giọng nói mềm mại nài nỉ: “Ngài có thể mua cho em một ít được không? Ngâm trong nước ngọt làm em cảm thấy rất khó chịu.”
Phó Chấp Tự càng mím môi chặt hơn.
Giữa từ chối và đồng ý, hắn suy nghĩ vài giây, sau đó chọn vế sau.
Ban đêm, từ chối Ngu Duyên ngủ trong phòng chính còn có thể dùng cớ không muốn phá vỡ ký ức về bạch nguyệt quang, quan sát phản ứng của cậu, bây giờ chỉ là viên muối biển, hắn không thể nghĩ ra lý do hợp lý để từ chối. Hắn cũng không phải loại người keo kiệt.
“Mua rồi, trong năm phút nữa sẽ có người máy giao tới.”
[Ting, điểm làm nũng +2]
Ngu Duyên vui mừng vẫy nhẹ đuôi cá đang ngâm trong nước, lớp vây trong suốt nhè nhẹ bay trong nước.
“Cảm ơn Phó tiên sinh!”
Sau khi ngâm mình xong, cậu có thể danh chính ngôn thuận lấy lý do “sẽ trả tiền sau” để xin kết bạn với Phó Chấp Tự trên quang não.
Khi ở bãi biển, cậu đã tìm kiếm trên quang não rồi, viên muối biển này cũng không hề rẻ, với số tiền hiện tại cậu có thì không đủ để mua “xa xỉ phẩm” này. Đã quyết định sinh sống tại thế giới này thì về sau chắc chắn phải cố gắng kiếm tiền.
Vài phút sau, tiếng mở và đóng cửa từ phòng ngủ vang lên, Phó Chấp Tự mang viên muối biển đến.
“Cộc cộc.”
Phó Chấp Tự khẽ gõ vào cánh cửa phòng tắm.
Ngu Duyên theo phản xạ đáp: “Cửa không khóa, ngài có thể trực tiếp vào luôn được không, Phó tiên sinh? Đuôi cá của em không tiện đi lại.”
Đây là sự thật, trong phòng tắm không có xe bay nhỏ để đuôi cá dễ di chuyển.
Vả lại, bộ phận nhạy cảm trên đuôi cá có thể thu gọn vào, phần lớn nhân ngư không cảm thấy ngại khi bị thấy đuôi cá, thậm chí còn thích khoe chiếc đuôi xinh đẹp của mình, để người khác chạm vào lớp vảy xinh xắn. Huống hồ cậu là nam, có mặc áo hay không cũng không quan trọng, chỉ cần che khăn đơn giản là được.
Nghe vậy, động tác của Phó Chấp Tự dừng lại một chút.
Tiểu thế thân này là đang… cố tình quyến rũ hắn sao?