Chương 12

Một tuần sau, gió êm sóng lặng, căn cứ khai thác đá lưu huỳnh một lần nữa khởi động, nhân ngư ca ca đi đường mang gió, rất là nóng nảy.

Đại hoàng tử thế nhưng lại đem tất cả mọi chuyện đẩy cho hắn, tự mình chạy đi tìm bé ngoan.

Kia rõ ràng là em trai ruột của lão tử.

Lúc này đại hoàng tử ở trên biển lang thang vài ngày, trên người đều mang theo vị mặn.

Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, cho dù là thi thể cá, hắn cũng phải mang trở về.

Đem khuya gió biển thổi phất qua, đại hoàng tử nằm trên boong tàu ngắm bầu trời sao, hắn uống rượu có chút say, cho nên đi ra hóng gió.

Nước biển đυ.ng vào đáy thuyền phát ra tiếng vang, xa xa truyền tới tiếng ca mờ mịt, tựa như là tâm sự ở bên tai.

Người trên thuyền bị tiếng ca hấp dẫn đi ra, đại hoàng tử mạnh mẽ mở mắt, thả người nhảy lên.

“Tiếng ca từ đâu?”

Người bên người ngẩn ra, đột nhiên tỉnh táo lại, “Tôi làm sao lại đi ra.”

Trước đây có câu nói ở trên biển có thủy yêu lấy tiếng ca mê hoặc người, tiến tới lấy tính mạng của người. Đại hoàng tử theo bản năng nghĩ tới tiểu nhân ngư, giao cũng có năng lực này.

Hắn lúc này chèo thuyền nhỏ theo phướng hướng tiếng ca mà đi, chèo tới ngoài trăm thước, tiếng ca xa xưa hư vô, giống như là sắp rời xa, giống như như thế nào cũng không tìm được ngọn nguồn.

Đại hoàng tử dừng lại đào đào lỗ tai, hoài nghi chính mình nghe lầm.

Tiếng ca đột nhiên biến mất, vẻ mặt đại hoàng tử như mộng.

Thực là nghe lầm sao?!

Đại hoàng tử thất vọng định trở về, phát hiện thuyền không chút sứt mẻ, xung quanh thuyền lại mở ra từng vòng từng vòng gợn sóng, tứ dưới đáy thuyền phát ra tiếng lộc cộc quỷ dị.

Đại hoàng tử lẩm bẩm lầu bầu, “Sẽ không phải thực sự là gặp phải hải yêu đi, cũng không nghe nói ở Hải Tinh còn có đồ chơi này.”

Hắn thử lại lần nữa, thuyền như trước dừng lại tại chỗ, cũng cảm giác được có một tầm mắt đang nhìn sau lưng chính mình.

Đại hoàng tử hít sâu một hơi, tay cẩm lấy dao laser vận sức chờ phát động, mạnh mẽ quay đầu, đồng thời dưới nước cũng có người nổi lên, tóc đen mắt hồng, tai mỏng như cánh ve, nửa người hiện lên trên, dung mạo dật lệ đem hồn của đại hoàng tử câu đi.

“Tiểu…..” hải sản! đại hoàng tử kích động muốn bổ nhào qua ôm hắn, sau đó bị tiểu nhân ngư bắn nước vào mặt.

Đại hoàng tử: “…..”

Tiểu nhân ngư ha ha cười ra tiếng, trong đôi mắt đỏ thắm nhảy lên hai ngọn lửa nhỏ, hắn đem cằm dựa vào đuôi thuyền, tóc ướt sũng dán ở phía sau lưng, nhìn đại hoàng tử cảm thán nói: “Anh thật là đẹp mắt nha.”

Không đẹp bằng em.

Đại hoàng tử ở trong tâm nói, giơ tay đi kéo hắn, “Nếu không có việc gì, làm sao lại không quay về tìm anh, có biết anh rất lo lắng hay không!”

Tiểu nhân ngư né qua, nghiêng đầu, mơ màng lại tò mò: “Vì sao lại tìm anh?”

“…..” đại hoàng tử không tức giận, thấy hắn không giống nói giỡn, thanh âm có chút run rẩy, “Tiểu hải sản em không tìm anh thì tìm ai?”

Tiểu nhân ngư: “Tiểu hải sản là gọi ta à.

»

Đại hoàng tử: “…..”

Đại hoàng tử tới gần hắn, nắm cằm hắn nói: “Em ngay cả tên chính mình liền quên? Có nhớ anh là ai hay không?”

Tiểu nhân ngư mở mịt nhìn hắn, hỏi: “Ba ba?”

Đầu đại hoàng tử ông một tiếng, “Anh là lão công của em!”

“A.”

Đại hoàng tử chịu đựng thái dương nhảy lên, đem ngươi ôm lên trên thuyền nhỏ, mới chèo vài cái, lại cảm thấy không thích hợp.

“Em như thế nào lại dễ dàng tin như vậy! Vạn nhất anh là người sấu đem em đi làm sashimi thì sao!”

Tiểu nhân ngư không hiểu rụt lại, từ đáy lòng trào ra một cỗ sợ hãi, cũng lắc đầu, “Sẽ không, trên người anh có gì đó của em.”

Đại hoàng tử nghi hoặc: “Làm sao?”

Tiểu nhân ngư giơ tay đặt lên vị trí trái tim của hắn, đối với hắn cười mặt mày cong cong, “Nơi này, là của em.”

Trái tim không ngừng nhảy lên, thậm chí nghe được tiếng thình thịch thình thịch, lòng bàn tay đại hoàng tử trùm lên tay hắn, trịnh trọng nói: “Đúng, là của em.”

Dứt lời, cúi đầu thành kín hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư nháy mắt mấy cái, đôi tai trong suốt toàn bộ đỏ lên, đại hoàng tử nhìn thấy, dán qua hôn lên đôi tai nóng bỏng của hắn.

Thành công tìm được vợ đại hoàng tử thật vui vẻ, chèo thuyền dẫn hắn trở về, sợ chậm một bước sẽ lại không thấy.

Tiểu nhân ngư ôm đuôi cá màu vàng rúc vào bên cạnh hắn, cũng không hỏi bọn họ muốn đi đâu.

Qua vài ngày hắn không nhớ nổi tên chính mình, cũng không biết chính mình nên đi đâu. Biển cả vô cùng rộng lớn, mặc hắn du lịch, hắn vui vẻ chính là sóng êm biển lặng, hắn thương tâm đó là sóng to gió lớn.

Ban đêm hắn tựa vào trên đá ngầm, gió biển gào thét ở bên tai, hắn giống như nghe thấy có người kêu hắn về nhà.

Nhưng hắn tìm không thấy đường về nhà.

Hiện tại, đường đã xuất hiện.

Biển cả mênh mông mờ mịt, hắn ở đáy biển thấy có người chèo thuyền nhỏ lại đây, người nọ cao lớn anh tuấn, mặt mày ôn nhu. Tiểu nhân ngư trong biển cười cười, gió biển trên mặt biển lập tức yên bình lại, thay hắn nhẹ nhàng lướt nhẹ qua người nọ.

Thuyền nhỏ xa xa lắc lư, ánh trăng vì bọn họ chiếu sáng phương hướng trở về.

Trong gió biển truyền đến thanh âm mềm mại của tiểu nhân ngư, “Lão công là cái gì nha?”

Đại hoàng tử nói: “Là cùng em làm chuyện đó, sau đó cho em sinh cục cưng.”

“Nhưng mà em đã có cục cưng rồi nha, vậy anh có thể cùng em làm chuyện đó không?” tiểu nhân ngư nói: “Sau đó để cho cục cưng gọi ba ba.”

Đại hoàng tử: “…..”

Lời này nghe thế nào lại kỳ quái như vậy.

Vốn là hài tử của hắn, lại bị tiểu hải sản nói ngược thành nhận làm cha.

“Thế nào?”

Nhân ngư ca ca mang tiểu nhân ngư đi kiểm tra trở về, tiểu nhân ngư bước nhanh tránh ở phía sau đại hoàng tử, đại hoàng tử đem người ôm tới bên người, hỏi nhân ngư ca ca.

“Không có việc gì, kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường.” Nhân ngư ca ca phức tạp nhìn tiểu nhân ngư ỷ lại ở bên người đại hoàng tử, “Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, hiện tại hắn không cần dựa vào thuốc cũng có thể không chế hình thái của giao tốt lắm.”

“Lúc trước là nguyên nhân gì?”

“Có thể là có nửa viên hồn châu đi.” Giọng nói của nhân ngư ca ca buồn bực, “Dù sao đều là đám người kia nói, ai biết có phải đã nghiên cứu sâu hay không.”

Đại hoàng tử gật đầu, không hề truy hỏi, tóm lại tiểu nhân ngư không có việc gì là tốt rồi.

“hắn có thể nhớ lại hay không?”

Nhân ngư ca ca nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết.

Hai tháng sau, đại hoàng tử mang theo người trở về Đế Tinh, lúc đi chỉ có hai người, trở về trong bụng lại có thêm một người. Là việc vui hiếm có của hoàng thất, tiểu nhân ngư được tặng không ít phần thưởng, tiểu nhân ngư vui vẻ không chịu được, cầm danh mục quà tặng không buông tay.

Đại hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Tiểu tham tiền.”

Tiểu nhân ngư phản bác hắn, “Đây là tiền sữa bột.”

Tâm đại hoàng tử nói sữa bột đã sớm chuẩn bị, uống đến khi trưởng thành cũng không thành vấn đề, thế nhưng thấy hắn vui vẻ như vậy nên tùy hắn đi.

Càng đến này dự sinh, đại hoàng tử càng khẩn trương ngược lại tiểu nhân ngư còn an ủi hắn.