Chương 15

Trong văn phòng đại diện của Vu Giai tại chi nhánh Bain của Tinh Hà, Vu Giai đang ngồi trên ghế với vẻ mặt suy sụp.

"Nếu biết trước chuyện này, tôi đã không chiếm đoạt tài nguyên này." Vu Giai cảm thấy phẫn nộ khi những tài nguyên tốt mà hắn có được đã không còn nữa, trong khi Sơ Cửu lại được đóng phim của đạo diễn Trương.

"Ngươi đây là đang trách ta?" Người quản lý của hắn lúc này cũng rất tức giận, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất như muốn trút giận: "Lúc đó tôi đã hỏi cậu thì chính cậu nói rằng cậu thích nhân vật này."

"Tôi...tôi" Vu Giai bị kẹt, "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Tôi có thể làm gì? Nếu ngươi không có tài nguyên, thì ngươi sẽ hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng như trước !! " Quản lý đi đi lại lại trong văn phòng nhỏ và đột nhiên dừng lại.

"Anh, anh có biện pháp sao?" Vu Giai hỏi.

"Giai Giai." Nỗi buồn trên khuôn mặt nhà quản lý đột nhiên biến mất, và anh ta quay lại đối mặt với Vu Giai với nụ cười không mấy tốt lành trên khuôn mặt, "Cậu có còn nhớ ông Nhậm mà cậu gặp lần trước không?"

Sắc mặt Vu Giai thay đổi: “Anh ơi, ông ta đã già như vậy rồi.”

“Nhưng hắn là một trong những nhà đầu tư lớn của "Aran chiến tranh".” Người quản lý tiếp tục dụ dỗ Vu Giai, “Lần trước chúng ta gặp nhau, ông ta nói ông ta rất thích em.”

Vu Giai nắm chặt tay, suy nghĩ có chút dao động.

Người quản lý không ngừng nỗ lực: “Chỉ lần này thôi. Đây là bộ phim của Trương Du. Chỉ cần em thể hiện tốt, chắc chắn tương lai em sẽ không phải như này?”

"N-nhưng..." Vu Giai vẫn còn do dự.

“Không nhưng gì cả,” người quản lý nói dứt khoát, “Vậy anh giúp cậu liên lạc với ông Nhậm nhé?”

Im lặng một lúc, rất nhanh người quản lý nghe được câu trả lời của Vu Giai, mỉm cười hài lòng.

……

---------------------------------------

Sau khi Đường Trì Thâm nhận được tin tức về cuộc điều tra của Phó Văn Khâm, anh nhìn vào bức ảnh của Nguyễn Hàm Chi mà hơi choáng váng.

Anh biên soạn lại bản báo cáo điều tra rồi gửi một bản sao cho cha mình là Đường Trú Nghiệp và ông nội Đường Nhung, nhưng không có động tĩnh gì sau khi báo cáo điều tra được gửi đi.

Đường Trú Nghiệp gần đây đang làm việc tại một tinh cầu hoang vắng để khai thác mỏ, sau khi Nguyễn Hàm Chi biến mất, Đường Trú Nghiệp đã dốc toàn lực cho công việc của mình sau nhiều năm tìm kiếm mà không có tin tức gì.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cố Nghiên Xuyên bước vào.

"Trì Thâm, hình như tôi biết em trai cậu ở đâu."

Sau khi Cố Nghiên Xuyên quay xong, đột nhiên nghe thấy hai người trong đoàn đang nói về một cuốn tiểu thuyết trong đó nhân vật chính là nàng tiên cá.

Từ "nàng tiên cá" nhanh chóng khiến Cố Nghiên Xuyên nhớ tới cảm giác quen thuộc của anh với Sơ Cửu.

"Tôi cũng đã biết." Đường Trì Thâm mất đi bình tĩnh thường ngày, đặt bản báo cáo điều tra trước mặt Cố Nghiên Xuyên như một con robot.

Sau khi đọc tất cả thông tin điều tra trong vài giây, Cố Nghiên Xuyên cũng im lặng, cuối cùng vỗ vai Đường Trì Thâm với vẻ an ủi.

"Chờ chú Đường về, nếu bây giờ đi, có thể sẽ chọc tức chú Nguyễn."

“Ân.” Đường Trì Thâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Nghiên Xuyên, Sơ Cửu, thằng bé..."

Đường Trì Thâm dừng lại một chút, khóe miệng hơi nhếch, "Cửu Cửu, hắn cùng ngươi cùng một đoàn sao?"

"Ừm." Cố Nghiên Xuyên cùng Đường Trì Thâm là bạn tốt nhiều năm như vậy, biết hắn muốn nói cái gì, "Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nhóc ấy thật tốt."

"Được." Đường Trì Thâm nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Sơ Cửu ở công ty, trong lòng hơi dịu lại: "Cảm ơn."

Vào mấy ngày này, Đường Trì Thâm đọc đi đọc lại báo cáo điều tra vô số lần, xem qua những bức ảnh của Sơ Cửu từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, cuối cùng mở quang não, tìm thấy một người mà anh đã lâu không liên lạc, đồng thời gửi cho hắn một tin nhắn mời quay lại công tác tin tức.

......