Chương 2.1: Tình cờ chụp được bé tóc xanh

Phúc lợi của đế quốc khá tốt , các phòng trong bệnh viện đều là những phòng nhỏ được ngăn cách. Sơ Cửu bước vào bệnh viện và thuần thục bước đến khu vực trong cùng.

Một người đàn ông trông hơi giống cậu đang ngồi trên giường bệnh, tay cầm một cuốn sách, nhìn thấy cậu đi vào liền đặt cuốn sách sang một bên, mỉm cười ấm áp.

"Cửu Cửu lại đây."

“Ba Ba, người hôm nay đã khỏe hơn chưa?” Nguyễn Sơ Cửu đem trái cây vừa mới mua gần bệnh viện đặt ở bên cạnh cái bàn nhỏ.

“Ba đã đỡ nhiều rồi, con đừng lo lắng.” Nguyễn Hàm Chi ra hiệu Nguyễn Sơ Cửu ngồi ở bên giường, “Cửu Cửu, ba muốn cùng ngươi thương lượng một chút chuyện.”

“Vâng?” Sơ Cửu vừa gọt táo vừa chăm chú lắng nghe.

"Thân thể của ba gần như đã hồi phục rồi. Con xem..."

“Nói bậy!” Cậu đập tay, nửa quả táo đã gọt vỏ bị đập, “Bác sĩ nói, hiện tại ba không thể xuất viện, trừ phi tìm được người đánh dấu pheromone cho người. "

Cậu do dự một chút, hỏi: "Ba ba, cha thật sự không lưu lại cho ngươi một ít mẫu pheromone nào sao?"

Nguyễn Hàm Chi nghe thấy câu thứ hai thì nghẹn cả nước miếng.

“Khụ, khụ, khụ.” Nguyễn Hàm Chi vỗ ngực, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó bình tĩnh nói: “Cha ngươi đột nhiên chết, thi thể cũng chẳng tìm được.”

"..." Nguyễn Sơ Cửu lặng lẽ lau nước mắt cho người cha lớn mà anh chưa từng gặp mặt.

“Vậy ba càng phải ở lại.” Nguyễn Sơ Cửu không cho ba mình cơ hội nữa nói xuất viện, “Ba, con tìm được việc làm rồi. Ba không phải lo nữa.”

“Làm việc gì, con sẽ không phải rất mệt đi.” Nguyễn Hàm Chi có chút lo lắng.

“Không phải đâu ba.” Nguyễn Sở Cửu lắc đầu, “Con là tham gia Tinh Hà, đi làm diễn viên.”

“Tinh, Tinh Hà ...” Nguyễn Hàm Chi sửng sốt.

“Ừm.” Cậu biết ba vẫn luôn thầm lặng mà dõi theo anh cả, sợ hắn suy nghĩ lung tung, “Từ ngày mai trở đi, con phải đi công ty để tham gia huấn luyện, khả năng không thể ở cùng ba hằng ngày."

“Không, không sao.” Nguyễn Hàm Chi lặng lẽ đút tay vào trong chăn, nắm thật chặt, trên mặt vẫn mang nụ cười, “Vậy Cửu Cửu nhất định phải cố gắng.”

"Ân, con sẽ cố gắng baba."

Sau khi rời bệnh viện, cậu trở về nhà, và chỉ sau đó cậu mới có thời gian để mở quang não.

Hà Chung Ngôn đã gửi cho cậu một lời mời trò chơi vào hai giờ trước, sợ hắn nghĩ cậu không thèm đọc tin nhắn nên liền giải thích mình vừa về nhà.

Hà Chung Ngôn vui vẻ nói rằng nó ổn, và sau khi nói chuyện với Sơ Cửu về lớp học ngày mai xong, cả hai đều nghỉ ngơi.

.........................................

Nắng tràn vào nhà từ mấy ô cửa sổ mắt cáo cũ kỹ, trải những tấm lưới vàng ấm áp trên tấm chăn màu vàng nhạt.

Sơ Cửu khó nhọc vươn tay tắt chuông báo thức của quang não, cố gắng đứng dậy, nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó vén chăn đứng dậy.

Sau khi đơn giản ăn xong bữa sáng, Nguyễn Sơ Cửu lên xe huyền phù đi đến công ty.

Tối hôm qua công ty đã gửi toàn bộ bố trí nội bộ và thời gian học cho cậu, cậu dựa theo bản đồ điện tử mà đi đến phòng học, Hà Chung Ngôn đã dành sẵn một chỗ cho cậu ở bên trong.

Nhìn thấy cậu đi tới, Hà Chung Ngôn hai mắt sáng lên, vẫy tay với cậu.

“Ở chỗ này này, chúng ta vừa có thể nghe giảng mà không bị giáo viên quan tâm quá mức.” Hà Chung Ngôn đem sách chiếm chỗ ngồi trở về bàn, “Tôi cố ý dậy sớm để chiếm chỗ đấy.”

“Lão sư còn chưa tới sao?” Nguyễn Sơ Cửu nhìn xung quanh, phát hiện những người khác đều không quan tâm mà chơi quang não của mình.

"Đã đến một lần, nhưng lại ra ngoài sớm." Trong khi Hà Chung Ngôn đang nói, giáo viên lại lần nữa bước vào.

Công ty có lịch đầy đủ các khóa học dành cho họ, ngoài những bạn mới phỏng vấn hôm qua còn có những bạn thực tập sinh đã được công ty đào tạo lâu năm.

Sau giờ học buổi sáng, Hà Chung Ngôn lập tức nằm sấp xuống, uể oải lẩm bẩm: "Mệt quá, tôi cảm giác như mình thuộc từng chữ mà giáo viên nói. Tại sao ghép lại với nhau tôi lại không hiểu được? "

Nguyễn Sơ Cửu tốt hơn Hà Chung Ngôn một chút, mặc dù kiến thức giảng dạy của giáo viên đã thay đổi, nhưng những điều cậu được dạy gần như giống với những gì cậu đã học ở kiếp trước.