Chương 8: Măm măm

Lê Nhạc cho người đi chuẩn bị đồ ăn thật phong phú cho tiểu nhân ngư, cả con đường đều văng vẳng lời bàn tán chuyện nguyên soái đi tới cái nhà cây nhỏ của tiểu nhân ngư, nguyên soái còn cắn cả cổ tiểu nhân ngư khiến cho nhà cây nhỏ truyền đến từng đợt nước xao động đầy kịch liệt!

Cái gì!

Lão đại chắc sẽ không thừa dịp tinh thần lực hỗn loạn mà đem tiểu nhân ngư trân quý xực mất đâu ha!

Trong nhà cây nhỏ trống không càng khiến cho Lê Nhạc tưởng tượng ra mấy trăm loại kịch bản máu me tàn bạo, hắn vô cùng lo lắng chạy vọt đến phòng của nguyên soái, cuối cùng đập vào mắt hắn lại là khung cảnh nguyên soái đang nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của tiểu nhân ngư.

Lê Nhạc: ……..

Ok! Fine! Từ đầu đến cuối hắn đều là một tên hề!

Lê Nhạc vẫy vẫy tay, để người hầu bưng thức ăn vào cho Thẩm Ninh.

Oa ------

Thật phong phú nha ------

Ánh mắt Thẩm Ninh phát sáng, nhìn chằm chằm vào cơm canh người hầu dâng lên, cháo hải sản có mấy con tôm to đùng, cua hoàng đế hấp, mực nướng với tiêu và rau cần, bí đỏ nướng với thịt xong khói,…..

Các loại thịt phong phú vô cùng, tiếp theo lại có thêm mấy người hầu bưng lên những loại trái cây vô cùng tươi mới lên để làm món tráng miệng ngọt cuối bữa.

Thẩm Ninh vui vẻ nhìn về phía Lệ Cảnh Phong: Không hổ danh là phiếu cơm dài hạn của mình!

Ưm ư ư -----

Đã rất lâu rồi Ngư Ngư không được ăn bữa cơm nào ngon như thế!

Ấy thế nhưng Thẩm Ninh vẫn là một tiểu nhân ngư có lòng tự trọng, biết là không thể ăn mảnh nên cậu muốn chia sẻ với chủ nhân của cậu, cho nên Ngư Ngư đã lột vỏ của một con cua đưa cho Lệ Cảnh Phong: “A”

Chủ nhân cũng mau ăn đi!

Lê Nhạc cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Lão đại, tiểu nhân ngư chia sẻ đồ ăn với anh kìa! Trong lòng tiểu nhân ngư có anh!”

Phải biết rằng, nhân ngư là một loại sinh vật đặc biệt khó nuôi, tính tình khó ở, nếu nhân loại bình thương có hơi vô ý thì chắc chắn sẽ chọc người cá tức giận, hơn nữa nhân ngư cũng là một giống loài vô cùng vô cùng bảo vệ đồ ăn, thích ăn mảnh nên càng không thể nhắc đến chuyện chia với chả sẻ!

Lê Nhạc cảm động muốn khóc, trước kia hắn còn cảm thấy tiểu nhân ngư không thích lão đại, không tình nguyện vì lão đại mà ca hát, mà không hề nghĩ tới việc Ninh Ninh vừa không ghét bỏ việc lão đại có tinh thần lực dồi dào lại thích đi công kích người người mà còn chủ động chia sẻ đồ ăn với lão đại!

Hu hu, không uổng công lão đại đeo vòng tay bạn đời cho Ninh Ninh mà!

Thẩm Ninh nhận thấy ánh mắt mãnh liệt của lê Nhạc nên cũng tò mò cúi đầu nhìn vòng tay mà Lệ Cảnh Phong cứ khăng khăng muốn đeo lên cho cậu, cậu vẫn luôn cho rằng cái vòng này chính là biểu tượng của vật đã được sở hữu, nên không phải đồng nghĩa với việc, đeo lên cho cá nghĩa là muốn nói với mọi người rằng, đây là cá của ta sao?

Nội tâm hệ thống cũng SOS: Đoán đúng, nhưng lại không đúng hoàn toàn.

Lệ Cảnh Phong lắc lắc đầu, ý bảo tiểu nhân ngư tự mình ăn, còn bản thân hắn lại lấy ra một ống chất dinh dưỡng, ngửa đầu uống sạch.

Cái ống chất dinh dưỡng kia có màu xám xịt, nhìn qua phỏng chừng cũng không dễ uống lắm.

Nhưng sau khi Lệ Cảnh Phong uống xong ống nước ấy, Thẩm Ninh lại thấy mấy sợi tinh thần màu đỏ rực của Lệ Cảnh Phong biến thành màu hồng nhạt, có thay đổi nhưng vô cùng hữu hạn.

Lê Nhạc giải thích: “Đồ ăn ở thế giới này đều bị ô nhiễm, không thể tùy tiện ăn được, chỉ có đồ trồng từ đất của viện nghiên cứu khoa học tạo ra mới được nhập khẩu.”

Thẩm Ninh cúi đầu nhìn đồ ăn của bản thân, cho nên, đấm đồ ăn này, đều là đồ giới hạn được tỉ mỉ tạo ra?

Nhìn qua cũng có bộ dáng rất quý giá!

Đồ ăn không ô nhiễm ma viện khoa học nghiên cứu ra hẳn là cũng có giới hạn số lượng cung ứng đi ! Ấy thế mà Lệ Cảnh Phong lại đem tất cả cho mình!

Lê Nhạc nói: “Cũng không hoàn toàn là do nguyên nhân ấy đâu, đồ mà ngài nguyên soái ăn là dịch dinh dưỡng có chứa thuốc trấn an, biển tinh thần của bọn tôi sẽ thường xuyên hỗn loạn nên bọn tôi đều sẽ ăn thuốc trấn an như thế để thay thế đồ ăn.”

Nói xong, Lê Nhạc lại lắc đầu, hắn nghĩ sao lại tin tưởng việc tiểu nhân ngư có thể nghe hiểu lời hắn giải thích cơ chứ?

Nhưng mà biểu hiện của Thẩm Ninh trông rất thông tuệ!

Nhưng mà Thẩm Ninh cũng đâu thể nói chuyện được đâu!

Thuốc trấn an? Thẩm Ninh giật mình.

Đời trước cậu chính là một dược tề sư…….Hơn nữa, cậu còn có một cái không gian có linh tuyền, mà cái không gian kia có vẻ ngoài là một viên bảo thạch màu đỏ hồng.

Thẩm Ninh sờ sờ cái cổ rỗng tuếch của bản thân, thở dài.

Hệ thống lên tiếng: [Xin ký chủ hãy xuất lực, nỗ lực làm nũng với mục tiêu nhiệm vụ: Lê Cảnh Phong, thu hoạch hảo cảm trên người mục tiêu, đạt được không gian linh tuyền của bản thân!]

Không gian linh tuyền của mình ư?? Thế thì sao phải làm nũng với Lệ Cảnh Phong thế?

Trong lúc mê mang, Thẩm Ninh nhìn về phía Lê Cảnh Phong, bỗng nhiên, cậu phát hiện trong cổ của Lệ Cảnh Phong lóe lên một tia sáng màu đỏ rực.

Bảo thạch đỏ hồng……Không gian linh tuyền?!

Cá khϊếp sợ một trăm năm!

Sao đồ vật của bản thân lại tự dưng treo trên người Lệ Cảnh Phong thế này?!

Hay là nói, xuyên đến thế giới khác, cùng một đồ vật nhưng sẽ được sở hữu bởi những người không giống nhau?

Hệ thống: [Éc, thật ra là như thế này, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không gian của ngài bị nguyên soái đeo lên cổ coi như vật trang trí, xin ký chủ hãy không ngừng cố gắng, tranh thủ bắt được về tay.]

A…….Thôi cũng được.

Dù sao cũng đều là bồi dưỡng tình cảm với ngài nguyên soái!

Thẩm Ninh nhìn Lệ Cảnh Phong rồi khẽ cười hiện tại Lệ Cảnh Phong chính là chủ nhân kiêm phiếu cơm dài hạn của cậu đó nha!

Ở thế giới này, nhân ngư nhu nhược sẽ được người ta nuôi.

Thẩm Ninh vẫy vẫy cái đuôi, luon phân biệt rõ hoàn cảnh và vị trí của bản thân.

“Tiểu nhân ngư -----“ Lê Nhạc dường như còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại chỉ vào đồ ăn được bưng lên.

Lệ Cảnh Phong tiến hành việc giới thiệu, “Em ấy tên là Thẩm Ninh.”

Lê Nhạc: ?

Lão đại, là anh tự mình đặt tên ư?

Lệ Cảnh Phong: “Đây là theo ý muốn của tiểu nhân ngư.”

Ý muốn của bản thân tiểu nhân ngư sao?!

Lê Nhạc có hơi kinh ngạc: “Nhân ngư còn biết tự đặt tên cho bản thân nữa á?”

Lệ Cảnh Phong gật gật đầu: “Ừ, chắc là, Ninh Ninh thích được gọi bằng thanh vần ấy.”

Ngài nguyên soái thế mà lại gọi tiểu nhân ngư là Ninh Ninh…….Lê Nhạc khϊếp sợ đồng thời cũng cảm thấy………..Thật ngọt ngào.

*

Lúc này, thiết bị truyền tin của Lệ Cảnh Phong vang lên….là thông báo của quân bộ, hắn không nhiều lời nữa mà lập tức làm một cái tín hiệu cho Lê Nhạc để Lê Nhạc tới cùng xử lý quân vụ với hắn.

“Lão đại, khu 11 lại tiếp tục truyền tới tin tức bị vật ô nhiễm xâm lược….” Bên kia của máy truyền tin nói.

Lệ Cảnh Phong click vào hình ảnh mà thuộc hạ gửi tới, bên trong hình ảnh là một nhóm sinh vật khá giống châu chấu đang bay trên bầu trời, những sinh vật ấy có đôi mắt kép to chừng bàn tay, có khoảng 16 con.

“Cho tổ đóng quân ở khu 11 qua xử lý.”

Lệ Cảnh Phong nói: “Còn nữa, tra ngọn nguồn đợt dị thú bùng nổ lần này.”

“Vâng!”

“……..”

Thẩm Ninh vẫn đang hồn nhiên bơi bơi trong bể nước, nằm trên cái giường vỏ sò mềm mại, chiếc giường này đã được Lê Nhạc cẩn thận chuẩn bị, cho người dùng chăn phủ kín nên cá nằm lên trên vô cùng thích.

Hạnh phúc quá đi!

Cậu ngâm nửa cái đuôi vào trong nước, thấp thoáng nghe thấy âm thanh Lệ Cảnh Phong nói chuyện với Lê Nhạc bên ngoài phòng khách.

Đầu bên kia máy truyền tin hình như cũng là thủ hạ của Lệ Cảnh Phong, lúc hắn nói chuyện với Lệ Cảnh Phong vẫn luôn cung kính và mang trong giọng nói sự bội phục và thân thiết, Có lẽ đó là thân tín của Lệ Cảnh Phong.

Nếu dùng tai để đánh giá thì thanh danh bên ngoài của nguyên soái vô cùng kém, nhưng nếu dùng mắt để nhìn nhận con người thì có thể dễ dàng thấy được rằng bên trong quân đội, Lệ Cảnh Phong vẫn rất có mị lực nhân cách.

Thẩm Ninh lắc lắc cái đuôi nhỏ, dùng nó như cái mái chèo bơi qua từ giường vỏ sò qua thành bể, duỗi tay lấy đồ ăn thơm ngon mà Lê Nhạc cho người đem lên.

Cháo hải sản vô cùng mềm mại thơm ngon vẫn đang tỏa ra mùi thơm ngọt của tôm tươi, gạch của cua hoàng đé lại beo béo mềm mềm, sau khi nuốt xong cậu lại cắn một miếng mực, mực nướng lại hơi dai dai tỏa ra mùi thơm vô cùng rù quyến, thịt xông khói cuộn bí đỏ được chế biến với quất mang chút vị ngọt, vô cùng thanh đạm.

Cuối cùng, Thẩm Ninh vuôn tay lấy một miếng hoa quả để làm đồ tráng miệng ----- thanh long đỏ, hình như quả thanh long này có gì đó không đúng thì phải.

Bên trong nó có chứa năng lượng hỗn độn đen ngòm.

Mà trong khi đó những đồ ăn khác lại không có.

Hình như đây là cái mà Lê Nhạc nói ----- đồ ăn bị ô nhiễm thì phải?

Xem ra, quả thanh long này là do không cẩn thận bị trộn lẫn vào bên trong đây mà.

Nhưng mà, ở thế giới này nhân ngư là sinh vật duy nhất không chịu ảnh hưởng của ô nhiễm mà còn có tác dụng an ủi người đế quốc đang bị hỗn loạn tinh thần lực, nên là dù ăn phải chắc cũng có việc gì đâu ha?

Nhưng dù chưa có gặm thì Thẩm Ninh cũng biết, hương vị của quả thanh long này chắc chắn sẽ không quá ngon.

Tuy rằng nhân ngư ăn vào cũng sẽ không bị làm sao cả nhưng Lệ Cảnh Phong vẫn vô cùng tri kỷ cho người hầu đem đồ ăn thuần khiết trân quý cho cậu, trong lòng Thẩm Ninh bỗng ấm áp vô cùng.

Thẩm Ninh nắm chặt quả thanh long, nhắm mắt lại, dùng những sợi tinh thần lực bao quanh lấy quả thanh long, từ từ thanh trừ các tạp chất ở bên trong nó.

Quả nhiên, tinh thần lực của bản thân cậu trong việc thanh trừ tạp chất có tác dụng!

Thẩm Ninh vô cùng vui vẻ, cậu vươn tay ra, dùng móng tay dài sắc bén của bản thân cắt quả thanh long làm hai nửa.

Cậu cắn một miếng, không tồi, chua chua ngọt ngọt, vô cùng thơm ngon, vị của nó đã ngon hơn rất nhiều so với những quả thanh long bình thường kia!

Thẩm Ninh lại cầm chặt nửa thanh long còn lại, chuẩn bị đưa cho Lệ Cảnh Phong ăn.

Cậu nhìn Lệ Cảnh Phong ngồi trong phòng khách đã cúp máy, ngồi trên bàn viết viết gì đó.

Ánh đèn trong phòng khách chiếu lên những sợi tóc trên trán của hắn, phía dưới chính là đôi mắt thâm thúy của hắn, Thẩm Ninh nhìn đến là chăm chú.

*

Lệ Cảnh Phong cầm bút máy đánh dấu văn kiện rồi hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón tay hồi nãy được Thẩm Ninh nắm, hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại ấy.

Tay nhỏ của bé nhân ngư có mùi thơm nhàn nhạt, tươi mát giống như một viên kẹo bạc hà.

Khóe miệng hắn không kìm được mà cong lên, cười một cái.

Hắn cũng có tiểu nhân ngư của chính mình.

Hắn nhất định sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.

Sau khi phê duyệt được một phần văn kiện mà quân bộ gửi tới, Lệ Cảnh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương rồi nghiêng đầu nhìn về phía bể nước mà tiểu nhân ngư đang ở trong phòng ngủ.

Chỉ thấy tiểu nhân ngư đang cầm trong tay nửa quả màu đỏ nhìn hắn, có lẽ nhân ngư đã nhận thấy ánh mắt của hắn nên cậu đã đem nửa quả trong tay giơ lên, vẫy vẫy hắn, dường như cậu đang muốn gọi hắn lại gần.

Lệ Cảnh Phong nghĩ một hồi rồi buông bút, đi tới trước mặt Thẩm Ninh.

Đáy mắt của Lệ Cảnh Phong vẫn ẩn ẩn màu đỏ tươi, tuy rằng đã nhạt hơn rất nhiều so với lúc hắn phát bệnh nhưng Lệ Cảnh Phong vẫn không muốn dọa đến bé nhân ngư của hắn.

Vì thế nên hắn vẫn lễ phép bảo trì một khoảng cách với Thẩm Ninh, hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Ninh lại đưa nửa thanh long cho hắn, rồi lại chỉ chỉ miệng mình.

“Muốn tôi đú cho em hử? Ninh Ninh?”

Thẩm Ninh vội vàng lắc đầu rồi chỉ chỉ Lệ Cảnh Phong: “Là cho anh ăn đó!”

Tuy rằng Lệ Cảnh Phong không hiểu ngôn ngữ mà Thẩm Ninh đang nói nhưng hắn vẫn hiểu ý mà cậu muốn truyền đạt.

Nhận thấy Thẩm Ninh đã ăn cơm chiều đến no, cũng đã ăn nửa quả còn lại, lúc này hắn mới đem thanh long Thẩm Ninh đưa cho hắn ăn vào miệng.

-------- thật ngọt.

Đồng tử Lệ Cảnh Phong bỗng mở to hơn bình thường.

Lệ Cảnh Phong đã từng ăn thực phẩm mà căn cứ nuôi trồng, nó cũng chỉ đạt tới trình độ có thể ăn được, tuy rằng chúng không bị ô nhiễm nhưng thực vật lớn lên lại trông vô cùng uể oải và không có tinh thần, động vật thì tốt hơn được một tẹo, nhưng mùi vị cũng vô cùng kỳ lạ.

Những thứ hắn cho Thẩm Ninh ăn, đã là đồ ăn tốt nhất mà quân hàm nguyên soái được phân phối rồi.

Lệ Cảnh Phong cũng không phải là người có ham mê ăn uống nên hắn đã hạ lệnh đem đồ ăn tinh khiết bản thân được phân phối đưa tất cho Thẩm Ninh, bản thân hắn thì chỉ dùng nước dinh dưỡng có thuốc trấn an.

( dành hết đồ cho vợ ăn, bản thân uống nước cầm hơi, dự báo sẽ là một công dịu dàng )

Nhưng nửa quả mà Thẩm Ninh đưa cho hắn ăn ----- thật sự rất ngon.

Nên là tiểu nhân ngư nếm thử mùi vị thấy quả thanh long này có vị khác, nên muốn chia sẻ với hắn ư?

“Cảm ơn.” Lệ Cảnh Phong vươn tay, thử sờ tóc của tiểu nhân ngư.

Thẩm Ninh lắc lắc đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tỏ vẻ có thể hỗ trợ ông chủ chính là động lực lớn nhất của cậu!

Nuôi béo phiếu cơm của mình, ở một nghĩa nào đó chắc cũng đồng nghĩa với ông chủ nhỉ?

He he.

Lệ Cảnh Phong vẫn muốn tiếp tục làm việc nhưng khi hắn quay người, tiểu nhân ngư ở phía sau lại nắm lấy áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo.

Lệ Cảnh Phong có hơi thắc mắc rồi quay người lại: “Ninh Ninh còn muốn làm gì nữa gì sao?”

Thẩm Ninh lắc đầu, chỉ chỉ giường: “Chủ nhân nên đi ngủ sớm một chút.”

Lệ Cảnh Phong nghe vậy liền sửng sốt, tiếng cười mềm mềm truyền tới: “ Tôi vẫn còn một ít công việc cần phải làm, sắp xong rồi…….”

Dùng mắt thường cũng có thể thấy ánh mắt của Thẩm Ninh đang cảm thấy thất vọng.

Đôi mắt của cậu rất xinh đẹp, là màu hồng nhàn nhạt, bên cạnh lộ ra màu vàng kim nhàn nhạt, là đặc điểm mà chỉ duy nhất tộc nhân ngư có, ấy thế mà bây giờ đôi mắt ấy lại đang dâng lên một luồng thất vọng nồng đậm, hiện lên sắc thái mà Lệ Cảnh Phong chưa bao giờ nhìn thấy.

Lúc cậu cảm thấy đu lòng thất vọng, dôi mắt cậu sẽ hơi cụp xuống dưới giống như hình trăng non, lộ ra vẻ đáng thương.

Lệ Cảnh Phong: “Tôi lập tức đi ngủ.”

Editor: Các bạn thích đọc nguyên 1 chương dài dài nhưng chờ lâu hay thích đọc chương ngắn nhưng nhanh được đọc hơn thế?