Đứng trước cửa phòng của Ngọc Liên Hoàn, Đường Đa Lệnh không dám tùy tiện gõ cửa, mà dùng giọng đủ lớn cho người bên trong có thể nghe được gọi: “A Ngọc, ta là A Đường, có thể cho ta vào không?”
“Ngươi muốn sao?” Giọng Ngọc Liên Hoàn lạnh như băng truyền qua khe cửa.
“Vừa rồi là ta không đúng, cho ta xin lỗi.”
“Hừ, ngươi có thể đi, ta đã nói rồi, sau này ta sẽ không xen vào việc vớ vẩn của người khác nữa đâu.”
Nếu nói đến mặt dày mày dạn, Đường Đa Lệnh đã là cao thủ rồi. Vì lúc trước khi Quyên Tử tức giận, y luôn phải bất khuất dùng tài ăn nói điêu luyện này mới lấy lại được lòng của người đẹp.
“Ha ha, chuyện của người khác ngươi không quan tâm, nhưng chuyện tào lao của ta ngươi nhất định sẽ quan tâm.”
“Hừ, ngươi là gì của ta chứ?”
“Chúng ta… không phải là người một nhà sao?”
“Người một nhà? Ta thấy ngươi và Kim môn chủ mới là người một nhà, việc vớ vẩn của ngươi hắn nhất định cũng sẽ quan tâm. Ngươi đi tìm hắn đi.”
Đường Đa Lệnh cân nhắc một chút, đối phó với Ngọc Liên Hoàn nhõng nhẽo như vậy hình như không bằng cứng rắn hơn chút mới tốt, liền thay đổi ngữ khí, “A Ngọc, ngươi mở cửa trước đi, có gì chúng ta mặt đối mặt nói.”
Trong phòng, Ngọc Liên Hoàn cũng đổi giọng, “Đủ rồi, A Đường, ta với ngươi không có gì để nói cả.”
“Ngươi nếu không mở cửa thì ta sẽ tự mở!” Đường Đa Lệnh vừa nói vừa vén tay áo.
Ngọc Liên Hoàn cười lạnh, nói: “Ngươi dám đυ.ng cửa của ta? Ngươi cũng biết cánh cửa này của ta đều bôi mấy thứ….”
Lời của Ngọc Liên Hoàn còn chưa nói hết, cửa đã bị mở ra, Đường Đa Lệnh bụm hai cánh tay, “Bà ngoại nó, cửa gì mà cứng quá vậy.”
“Ngươi, cái tên ngu xuẩn này! Ta nói chưa hết mà ngươi đã dám tự đẩy cửa như vậy, ngươi thật sự không muốn sống nữa phải không!” Ngọc Liên Hoàn chỉ vào Đường Đa Lệnh, ngữ khí khi nói chuyện có chút run rẩy.
“Hắc hắc, ta không phải là không muốn sống, mà ta biết rõ A Ngọc sẽ không để ta không muốn sống mà.” Đường Đa Lệnh cười toe toét, nói.
“Ngươi… Hừ! Ta nói sẽ không xen vào mấy chuyện tào lao của ngươi nữa, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ giải độc giúp ngươi.” Ngọc Liên Hoàn ngồi xuống, mặt quay qua một bên, không hề để ý tới Đường Đa Lệnh.
Trong lòng Đường Đa Lệnh hơi run rẩy, nhưng nghĩ lại, Ngọc Liên Hoàn tuyệt đối sẽ không hại y, nhiều lắm cũng chỉ hạ chút mị dược… Ôi trời, vậy cũng rất đáng sợ! Vẫn là nhanh chóng nói hết lời muốn nói thôi.
“A Ngọc, lúc nãy là ta không đúng, ta quá sốt ruột, nói nặng quá.”
“Sao ngươi quan tâm ta là chuyện tào lao được? Là chuyện quan trọng đó chứ.”
“Ta biết các ngươi là vì quan tâm ta mới phải làm vậy, trong lòng ta cũng rất cảm kích.”
“Ta thật sự lo lắng thân phận của các ngươi sẽ bị bại lộ vì ta.”
….
Đường Đa Lệnh liên tiếp nói thật nhiều lời ngon ngọt, nhưng Ngọc Liên Hoàn vẫn không thèm liếc hắn một cái. Đường Đa Lệnh cuối cùng cắn răng, “A Ngọc, ta cam đoan khi ta trở về không bị mất mát gì hết!”
Ngọc Liên Hoàn rốt cuộc giương mắt, “Hắn vậy mà không thừa cơ ăn hết ngươi?”
“A, Kim đại ca… là người phúc hậu.” Đường Đa Lệnh nghĩ một lát mới nghĩ ra một từ hình dung như vậy.
“Hừ, vậy không gọi là phúc hậu, gọi là ngu xuẩn mới đúng, thịt dâng đến miệng cũng không biết ăn.”
Đường Đa Lệnh im lặng.
Ngọc Liên Hoàn đảo tròng mắt, còn nói thêm: “Đương nhiên, có lẽ chiêu này của Kim môn chủ là lạt mềm buộc chặt, dùng sự phúc hậu của hắn để chỉ ra sự hèn hạ của chúng ta, vậy là lấy được hảo cảm của ngươi rồi. Hừ, phúc hậu, hắn nếu thật sự là một người phúc hậu, vậy thì mặt trời mọc hướng tây rồi.”
Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: “Còn phải làm nổi bật sao chứ? Các ngươi vốn cũng rất hèn hạ, dám dùng loại phương pháp đó đẩy ngã ta, vậy mà còn không cho người khác bắt chước.”
Ngọc Liên Hoàn quét mắt nhìn y một cái, đột nhiên nói: “Ngươi có phải đang nghĩ về chuyện lần trước ta hạ dược ngươi hay không.”
“Á, không phải, không phải…” Đường Đa Lệnh lắc đầu rất nhanh.
“Hừ, ngươi không cần phải lắc đầu vội vàng vậy, ta biết rõ trong lòng ngươi đang nghĩ gì, cũng biết ngươi tới giờ vẫn còn trách ta dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.” Ngọc Liên Hoàn dừng một chút, “Nhưng ngươi biết tại sao ta phải làm như vậy không?”
“Ta… không biết.” Đường Đa Lệnh cúi đầu, cứ như người hèn hạ là y vậy. Tại sao phải làm như vậy? Không phải là muốn bạo hành bông cúc nhỏ của hắn sao? Bất quá nói đi nói lại, trong hai người bọn họ thì ai bạo ai chứ?
Ngọc Liên Hoàn cũng cúi đầu xuống một chút, “Vì ta muốn giữ ngươi lại. Tuy ta biết rõ ngươi không phải nữ nhân, sẽ không vì thất thân mà phải xuất giá theo chồng. Nhưng A Đường à, thật ra ngươi mới là người hiền lành thật sự, một khi đã có quan hệ với ngươi, ngươi liền không thể mặc kệ bỏ ta lại.”
“A Ngọc, ngươi…” Đường Đa Lệnh không ngờ Ngọc Liên Hoàn sẽ thẳng thắn nói dụng ý lúc đó của hắn cho mình biết.
Ngọc Liên Hoàn lại ngẩng đầu, không có chút ngượng ngùng khó chịu nào, đôi mắt trong trẻo, sáng như sao, “A Đường, ta thật sự rất hèn hạ, đúng không?”
Đường Đa Lệnh thở dài, đi qua, ôm chặt Ngọc Liên Hoàn vào ngực. Ngọc Liên Hoàn không giãy dụa, ngược lại duỗi hai tay ôm chặt lấy Đường Đa Lệnh.
“Cuộc sống của ta, ngươi cũng biết đấy. Lúc ở nhà, phụ thân có thê thϊếp con cái vô số kể, nhưng không ai có cảm tình thật sự với cái nhà đó, ai cũng chỉ suy nghĩ cho chính mình. Sau đó khi tới Triêu Thiên Các, ta trở thành đối tượng cho Hoa Tương Dung phát tiết mối thù của cha, làm gì có ai đối xử tốt với ta thật tình, ta sao dám tin tưởng ai? Tuy ta cũng câu dẫn Hạ Cô Phong, nhưng đó chỉ là vì tự bảo vệ mình, không thật sự tin tưởng hắn, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ phản bội ta nhanh như vậy… A Đường, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi biết rõ thân phận và những gì ta trải qua vẫn đối xử tốt với ta như vậy, hơn nữa cũng không muốn dựa vào ta để lấy cái gì…”
Đường Đa Lệnh lại được người ta khen, lại thẹn thùng lần nữa, “Ta không có thiện lương như các ngươi nghĩ đâu, thật ra ta cũng có mưu đồ đó. Ta đối xử tốt với các ngươi không phải để các ngươi đối xử tốt với ta sao? Hắc hắc, ngươi và A Hoa lợi hại vậy, muốn lấy mạng nhỏ của ta là chuyện rất dễ dàng, ta sao có thể không nịnh nọt các ngươi chứ?”
“Đừng có gạt ta, nếu ngươi thật sự sợ chúng ta gϊếŧ ngươi, lúc ở trấn Hạnh Lâm cũng không cần phải cứu chúng ta.” Ngọc Liên Hoàn chôn mặt ở trong người Đường Đa Lệnh, mơ hồ nói.
“Cái đó hả… Là vì ta có cơ hội cứu các ngươi mà.” Cuộc sống trước kia của y khiến y không thể nào ngồi nhìn hai người sống to lớn trước mặt y cứ vậy mà chết đi.
“Nhưng nếu là ta, ta sẽ không quan tâm chuyện sống chết của ngươi và Hoa Tương Dung đâu.” Ngọc Liên Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta vẫn rất hèn hạ, đúng không?”
“Chuyện này…” Đường Đa Lệnh không biết nên trả lời sao.
Ngọc Liên Hoàn nở nụ cười, “Ta biết rõ ta rất hèn hạ, vì bất luận là ở quan trường hay giang hồ, chỉ có nhân tài hèn hạ mới sống được. Hoa Tương Dung còn hèn hạ hơn ta nữa, hừ, dám dọa sẽ vạch trần ta để áp chế ta, ép ta phải cho hắn làm đầu tiên…”
Mặt mũi Đường Đa Lệnh tràn đầy hắc tuyến —– nếu nói vậy, thì cứ vậy đi.
Khóe miệng của Ngọc Liên Hoàn cong lên một độ cong không ngờ, “Cho nên, A Đường, ngươi cũng đừng bị Kim môn chủ che mắt, có thể trở thành thủ lĩnh của một bang lớn đứng nhất giang hồ, sao có thể là một người phúc hậu được?”
“Ai, ta biết rồi.” Đường Đa Lệnh quyết định dùng bất biến ứng vạn biến (*), không hề thảo luận nhân phẩm của Kim Đao Sai với Ngọc Liên Hoàn.
Ngọc Liên Hoàn thỏa mãn mà vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, “A Đường, mau ngồi xuống đây.”
“Sao vậy?” Đường Đa Lệnh ngồi xuống bên cạnh, hỏi.
“Hừ, giải độc cho ngươi.”
“Á! Ngươi hạ độc thật hả!” Đường Đa Lệnh nhanh chóng nhìn hai tay, mặt mới chạm vào cửa lúc nãy quả nhiên nổi một màu đen.
“Hừ, ai bảo ngươi không nghe hết lời của ta.” Ngọc Liên Hoàn lấy giải dược ra, một nửa đưa cho Đường Đa Lệnh nuốt vào, một nửa hòa tan với nước thoa vào da thịt đã biến thành màu đen kia.
“Được rồi, không cần lo lắng, cam đoan không lưu lại chút dấu vết nào.” Ngọc Liên Hoàn nhớ tới lời Đường Đa Lệnh dùng để an ủi Phương Ninh, nở nụ cười.
Đường Đa Lệnh nhìn dáng tươi cười kia của Ngọc Liên Hoàn, không khỏi nói ra: “A Ngọc, ngươi vẫn như thế này là tốt nhất.”
“Hả, ngươi nói gì?”
“Như bây giờ khiến ta nhớ tới lúc mới quen ngươi, là một thiếu hiệp anh tuấn, ha ha!”
Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn có chút chìm xuống, “Sau này thì sao? Sau này không tốt sao?”
“A, cũng không phải không tốt, chỉ là.. Nam nhân mà, vẫn có chút hào sảng, đại khí thì tốt hơn…”
Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn càng chìm xuống, “Ngươi muốn nói ta giờ như nữ nhân có phải hay không.”
“Á, không phải như một nữ nhân, mà là…” Mà là gì chứ? Mà là có chút giống nữ nhân.
Ngọc Liên Hoàn trầm tư một chút, miễn cưỡng cười nói: “Ta còn tưởng A Đường sẽ thích ta như vậy.”
“Hửm, vì sao?”
“Vì trước kia ngươi luôn nói ngươi chỉ thích nữ nhân.”
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Thích nữ nhân không phải giống như là thích nam nhân giống nữ nhân.
Trên mặt Ngọc Liên Hoàn lại lộ ra một phần u oán, “Thật ra trước kia ta không phải thế này, khi đó ta cũng ghét nhất nam nhân như nữ nhân. Nhưng mà… Ở Triêu Thiên các kia vài năm, để Hoa Tương Dung không nghi ngờ ta, ta chỉ có thể cố gắng thay đổi chính mình, khiến mình giống một tiểu quan chỉ biết cầu hoan. Không thể ngờ được, giờ lại…” Hắn nhìn về phía Đường Đa Lệnh, lại lộ ra một dáng cười thoải mái, “Nhưng lúc ta ở cùng một nơi với A Đường, ta có cảm giác được trở về thời khắc vô ưu vô lự trước kia.”
Đường Đa Lệnh hắc hắc cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Hóa ra A Ngọc biến thành như vậy là có quan hệ với A Hoa, ta đây sau này có phải cũng…” Trời ạ, ngẫm lại đều có cảm giác xấu.
“Kỳ thật không riêng gì ta, tính tình của A Đường cũng khác với lúc trước mà.” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên nói.
“A! Không có đâu!”
“Đúng vậy mà. A Đường trước kia tuy ngây ngốc, nhưng tâm tình luôn rất cởi mở, ngay cả người bên cạnh cũng cảm giác được sự vui vẻ. Nhưng giờ, A Đường đã thông minh hơn rồi, cũng học cách che giấu tâm sự rồi….”
“Ta…” Trước kia y hoàn toàn không biết gì về cái thế giới này cả, lại một thân một mình, không có nhớ thương gì, đương nhiên không cần giấu diếm tâm sự gì cả rồi.
Ngọc Liên Hoàn giữ chặt tay của Đường Đa Lệnh, “A Đường, vậy để chúng ta cùng trở về lúc trước được không? Ta biến lại thành thiếu hiệp anh tuấn trong suy nghĩ của ngươi, ngươi biến về thành A Đường khoái hoạt trong tâm trí ta.”
“Hắc hắc, ngược lại kỹ năng dỗ dành người ta của Ngọc đại công tử lại chưa từng thay đổi nhỉ.” Ngoài cửa truyền vào tiếng cười lạnh của Hoa Tương Dung.
Ngọc Liên Hoàn thu tay mình lại, sắc mặt lại lần nữa trở nên âm trầm.
Đường Đa Lệnh thở dài, đối mặt với hai đại hài tử lúc đánh lúc hòa này, y sao có thể biến lại thành tên ngốc mới đến không biết ưu sầu kia được?
Y cũng kéo qua một cái ghế, để cho Hoa Tương Dung ngồi xuống, sau đó một tay kéo một người, nói: “Ta cũng phát hiện mình cũng có chút không như chính mình nữa, nguyên nhân là gì thì tất cả mọi người đều hiểu. Trước kia ta chưa từng nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với nam nhân, không có chuẩn bị tâm lý gì cả. Nhưng hiện tại xem ra…. là tránh không được rồi, cho nên chỉ hi vọng sau này mọi người có thể hòa hòa bình bình sống, như vậy ta mới có thể bắt đầu vui vẻ được.”
“A Đường, ngươi không thay đổi, vẫn chỉ muốn tốt cho mọi người thôi.” Hoa Tương Dung nhịn không được, cảm thán. Nhưng trong lòng rất vui sướиɠ, A Đường rốt cuộc cũng quyết định muốn sống chung với bọn họ… Nếu chỉ sống với hắn thì càng tốt hơn nữa.
“Ha ha, mọi người vui vẻ mới tốt chứ.”
“A Đường, nếu đã quyết định mọi người sống với nhau hòa hòa bình bình, vậy tối hôm nay…” Con mắt Ngọc Liên Hoàn lại bắt đầu sáng lấp lánh, Hoa Tương Dung cũng nắm chặt tay của Đường Đa Lệnh.
“Ây da, có người kêu cửa bên ngoài kìa!” Đường Đa Lệnh bỗng thả hai tay, đứng lên chạy ra ngoài.
Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn bình tĩnh nghe kĩ, hướng cửa sau trong tiểu viện quả nhiên có ai đập RẦM RẦM.
Là cái thứ không có mắt nào vậy?
(*): Bất biến ứng vạn biến:
Giải thích bên baike: *道家哲学,指以不变应万变,应,应对。意为坚持把握住带有根本性的东西,去应对多变的世界万物。以高考为例,“不变”的,是以知识为载体,以能力立意;“变”的,主要体现在考题的形式。所以,把基础知识掌握好,就会在应对形式变化的过程中从容自如。
Tạm dịch: Triết học của đạo gia, dùng không thay đổi đối phó với thay đổi. Ý chỉ nắm vững được tính chất căn bản của đồ vật để đối phó với vạn vật thay đổi của thế giới. Ví dụ như trong kì thi đại học. “Không thay đổi” ở đây là tri thức, những gì đã học được; “Thay đổi”, là đề thi. Cho nên, nếu nắm giữ kiến thức căn bản tốt, thì sẽ thong dong đối phó với những hình thức biến hóa của đề thi.