Kỳ thật Quý Mộc Mộc vẫn là tâm tính trẻ con, rất thích chơi, chỉ là mấy năm trước quá áp lực, hiện tại khúc mắc được cởi bỏ, tâm tư tất nhiên lại trở lên hoạt bát.
Cuối cùng hắn vẫn kéo tay vòng quanh eo ra.
"Lâm tiểu thư, cô đừng đến nữa."
"Tại sao?" Lâm Tuyết nhướn mày cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt hắn, anh khí trên hàng lông mày có chút quyến rũ, "Anh đang sợ cái gì? ”
Ánh mắt Quý Mộc Mộc quá trong suốt, tình yêu trong mắt không hề che giấu, giống như một hồ nước, lặng yên không một tiếng động bao lấy toàn bộ trái tim hắn, trốn không thoát.
Đôi môi anh đào khẽ mở ra, phát ra từng đợt tiếng cười.
“Anh thật sự nỡ để em đi sao?” Quý Mộc Mộc nghiêng đầu, giống như ngây thơ lại quyến rũ, nói: "Không gặp được em, thật sự không sao cả sao? ”
"Đừng..."
"Cắt!"
Sắc mặt đạo diễn Trương có chút xấu hổ, nhìn Phó Tây Từ, giọng nói có chút cẩn thận. "Phó tiên sinh, vừa rồi anh..."
Nguyên bản vở kịch này hẳn là Trương Sênh lãnh khốc vô tình cự tuyệt, mà Phó Tây Từ ngay cả lời thoại cũng nói sai.
Phó Tây Từ biết mình đang diễn, hạ tầm mắt mắt nói.
"Xin lỗi. ”
Quý Mộc Mộc đứng ở một bên, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, so nhu tình vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
"Ha ha ha, không có gì cả." Đạo diễn Trương cười cười, nói, "Chúng ta làm lại lần nữa đi, bắt đầu từ khi Lâm Tuyết nói xong. ”
Phân cảnh kế tiếp rất thuận lợi, Phó Tây Từ là diễn viên cấp bậc ảnh đế, diễn xuất đương nhiên là không có gì để nói, hơn nữa diễn xuất của Quý Mộc Mộc cũng tốt, mọi người chỉ cảm thấy xem không chán.
Buổi chiều không có phân cảnh của Quý Mộc Mộc, cho nên buổi trưa Quý Mộc Mộc cùng Trình Manh Manh trở về khách sạn.
"Chị Mộc Mộc, buổi chiều không có việc gì, có muốn đi dạo một chút hay không?"
Từ đêm qua sau khi biết bệnh của Quý Mộc Mộc đã khỏi hẳn, Trình Manh Manh vẫn rất hưng phấn, tươi cười trên mặt cũng không ngừng được.
"Đi đâu?" Vừa nghe ra ngoài chơi, ánh mắt Quý Mộc Mộc sáng lên
Trình Manh Manh chỉ là nghĩ Quý Mộc Mộc đã tốt, nên đi ra ngoài một chút, cũng không nghĩ tới đi đâu, Quý Mộc Mộc hỏi như vậy, có chút khó khăn.
"Nếu không, đi dạo phố?"
"Được." Quý Mộc Mộc cười đến híp mắt thành trăng lưỡi liềm, nhưng cũng may còn nhớ rõ, hiện tại mình xem như là nghệ sĩ, xoay người vẽ loạn trên mặt mình một hồi.
Không bao lâu sau đã biến thành một thiếu nữ thanh tú chải hai bím tóc gai, đôi mắt to, trên mặt tàn nhang mọc lẻ tẻ.
"Thế nào" Quý Mộc Mộc một tay túm lấy một bím tóc, tiến đến trước mặt Trình Manh Manh chớp chớp mắt, "Có phải nhìn không ra không? ”
Trình Manh Manh buồn cười, gật gật đầu, nghĩ thầm, thật ra mang theo khẩu trang là được rồi.
Nhưng...
Nhìn Quý Mộc Mộc cười như một tiểu hồ ly, nàng vẫn không nói ra.
Thôi bỏ đi, có thể vui vẻ một chút cũng tốt.
Trình Manh Manh đeo khẩu trang, cùng Quý Mộc Mộc sau khi cải trang đi về phía thang máy.
“......Mộc Mộc? ”
Lục Thần Hi nhìn hai người ở cửa thang máy, giọng điệu có chút chần chờ.
"?” Quý Mộc Mộc quay đầu lại, thấy người nhận ra cô là Lục Thần Hi, cười cười, chào hỏi, "Lục tiền bối. ”
Ngay sau đó, Quý Mộc Mộc nhăn mũi nhỏ tinh xảo, nói: "Dễ dàng nhận ra tôi như vậy, xem ra ngụy trang của tôi không đủ tốt nha. ”
"Ha ha" Lục Thần Hi thấy vậy, nhịn không được cười, an ủi nói: "Tôi cũng không quá chắc chắn, chỉ là nhìn thân hình giống, huống hồ tầng này cũng không có người. ”
"Cũng như nhau." Quý Mộc Mộc gật đầu.
Lúc này, vừa vặn thang máy đến.
“Các cô muốn đi ra ngoài?”
"Đúng vậy" Quý Mộc Mộc cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời: "Tôi và Manh Manh định đi ra ngoài dạo chơi, tiền bối đây là..."
Nói xong, Quý Mộc Mộc nhìn vali bên cạnh Lục Thần Hi, nghĩ đến mẹ cậu, trong lòng hiểu rõ.
Lục Thần Hi nhìn theo ánh mắt Quý Mộc Mộc, giải thích: "Sáng mai phải quay một quảng cáo, cho nên hôm nay muốn đi thành phố T, trợ lý đã ở dưới chờ tôi.”
Thành phố T cách thành phố B bốn tiếng đồng hồ đi máy bay, tối nay đến thành phố T, sáng mai quay quảng cáo, ngày kia có phân cảnh của Lục Thần Hi, nói cách khác tối mai Lục Thần Hi lại phải bay về.
Quý Mộc Mộc ở trong lòng thở dài, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi, nói: "Đúng rồi, tiền bối, tôi nhớ rõ anh hát cũng không tệ, có thể mời anh hát ca khúc chủ đề của "Tây từ mộc mộc" được không?”
"Ừ?" Lục Thần Hi có chút hơi sững sờ, không rõ dụng ý của Quý Mộc Mộc làm như vậy.
Phương hướng phát triển chủ yếu của anh là diễn xuất, ca hát chỉ có thể xem như nghề phụ, không thể nói là tốt đến mức nào, với năng lực của Quý Mộc Mộc, hoàn toàn có thể mời ca sĩ nổi tiếng thậm chí là nhân vật thần cấp trong giới ca hát. Vì sao lại mời một diễn viên không phải nam chính đến hát ca khúc chủ đề?
"Được rồi." Quý Mộc Mộc chỉ chỉ cửa thang máy, nói: “Đến tầng 1 rồi, chuyện bài hát chủ đề, chờ tiền bối trở về chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết. ”
Lục Thần Hi phục hồi tinh thần, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi ra khỏi thang máy, nhìn Quý Mộc Mộc, nói: "Được, tạm biệt. ”
"Tạm biệt."
Quý Mộc Mộc và Trình Manh Manh đi chậm, chờ các cô đến cửa, vừa vặn nhìn thấy xe của Lục Thần Hi rời đi.
Trình Manh Manh không hiểu rõ cách làm của Quý Mộc Mộc, dù sao trong ấn tượng của cô, Lục Thần Hi chỉ là một diễn viên, ca hát bình thường, nhưng cô tin quý Mộc Mộc làm như vậy nhất định có nguyên nhân của mình, cũng không hỏi nhiều.
Lúc trước tâm tình Quý Mộc Mộc không ổn định, hơn nữa đoàn làm phim cách khách sạn không xa, cũng không lái xe tới, cho nên hai người bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Quý Mộc tính, bốn ngày sau không có phân cảnh của cô, cô có thể về nhà một chuyến, chính miệng đem tin tức tốt của cô nói cho ba mẹ và Y nhi, thuận tiện lái xe trở về.
Vốn dĩ, hai người lên kế hoạch dạo phố xong thuận tiện ăn cơm bên ngoài, nhưng mà, vừa đến cửa trung tâm thương mại, điện thoại di động của Trình Manh Manh vang lên.
"Alo, xin chào.... Cái gì? Thăm ban*? "Trình Manh Manh sửng sốt một chút, nhìn Quý Mộc Mộc một cái, nói: "Chị Mộc Mộc, đoàn làm phim bên kia gọi điện thoại đến, nói là có một vị tiểu thư cùng một vị tiên sinh đến thăm ban, hình dung bộ dáng, hình như là chị Y Nhi và Lạc nhị thiếu gia. ”
*thăm ban: bạn hay người thân đến thăm, ngắm nơi quay của diễn viên.
"Y Nhi và Lạc Minh?" Quý Mộc Mộc chớp chớp mắt, nói: "Bọn họ tới rồi? ”
"Hình như là vậy." Trình Manh Manh dở khóc dở cười, trùng hợp như vậy, cô và chị Mộc Mộc vừa đi, thì bọn họ tới.
"Vậy chúng ta trở về đi." Quý Mộc Mộc cũng có chút buồn cười, nghĩ lại, cũng đúng, bọn họ cũng không biết lịch trình của mình.
Ngay sau đó, hai người gọi xe chạy về phía đoàn làm phim.
Phía bên kia.
Lúc Mễ Y Nhi và Lạc Minh đến, Phó Tây Từ vừa đúng lúc quay xong một cảnh.
Nhìn thấy người tới, Phó Tây Từ hơi sững sờ, mím môi, sắc mặt không thay đổi đi về phía vị trí của mình.
"A" Mễ Y Nhi cười lạnh một tiếng, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước ở nhà Quý Mộc Mộc, nhịn không được nói ra trào phúng nói: "Đây không phải phó đại ảnh đế sao, nổi danh sẽ không nhận những bạn học cũ như chúng ta sao? ”
Lạc Minh cũng không có sắc mặt tốt, há miệng, lại không nói gì, chỉ là ánh mắt không tốt nhìn Phó Tây Từ.