Năm đó xảy ra chuyện kia, ba Quý thiếu chút nữa cầm dao đi chém Phó Tây Từ, nếu không phải mẹ Quý ngăn lại, thật sự là không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
"Được rồi được rồi, ăn cơm đi." Mẹ Quý dịu dàng cười, nhìn Lạc Tư đứng bên cạnh, nói: "Tiểu Tư cũng ở lại ăn cơm đi. ”
"Vâng ạ" Lạc Tư gật đầu, có chút bất đắc dĩ, Quý Mộc Mộc bên cạnh nhịn cười, vô tội chớp chớp mắt.
Tiểu Tư, gã sai vặt, nghe giống như tùy tùng thời cổ đại vậy.
Kỳ thật đã quá giờ cơm, nhưng Quý Mộc Mộc đột nhiên sinh bệnh đưa về, ba Quý, mẹ Quý cũng không còn tâm trạng ăn cơm, Lạc Tư lại vội vàng đến cho nên bây gời mấy người mới ăn cơm.
Quý Mộc Mộc không có cảm giác muốn ăn, lại không đành lòng để cho mọi người lo lắng, đành phải cố gắng ăn hai miếng, sau đó buông bát đũa xuống.
"Mộc Mộc, con..." Mẹ Quý lộ vẻ lo lắng, lại sợ nói ra kí©h thí©ɧ đến Quý Mộc Mộc.
"Con không đói không đói." Quý Mộc Mộc mỉm cười, nói: "Con trở về từ Phỉ Thúy Các, anh Lạc chưa nói ạ? ”
Mẹ Quý nghe vậy, nhìn về phía Lạc Tư, thấy hắn gật gật đầu mới yên lòng.
Ăn rồi là được rồi, để tránh đói đến sinh bệnh.
"Nếu không đói thì đừng ăn, lát nữa gọt chút hoa quả cho con."
Quý Mộc Mộc gật gật đầu, mặt mày cong cong, "Vâng ạ ”
Tối hôm đó, Lạc Tư ngủ ở phòng khách của Quý gia.
Tuy rằng Quý Mộc Mộc biểu hiện rất bình thường, nhìn qua cũng không thấy dáng vẻ khổ sở, nhưng ba mẹ Quý sinh ra cô, nuôi cô lớn làm sao lại không biết là cô đang cố tươi cười chứ.
Nếu Quý Mộc Mộc không muốn để cho bọn họ lo lắng, vậy bọn họ giả vờ không biết, nhưng mà vì phòng ngừa bất chắc, đêm nay vẫn muốn để cho Lạc Tư ở lại, chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết.
Lạc Tư cũng có suy nghĩ như vậy.
Đêm khuya, Quý Mộc Mộc nằm trên giường, không có một chút buồn ngủ.
Cô không dám nhắm mắt lại, chỉ cần cô nhắm mắt lại, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Phó Tây Từ lại hiện lên.
Lạnh nhạt, vẻ mặt không chút thay đổi.
Anh không thích cô...
Đáng lẽ cô nên biết việc đó.
Quý Mộc Mộc co lại thành một cục, ôm lấy hai chân mình, tư thế giống như đứa bé chưa sinh ra, ép chặt chỗ trái tim phiếm đau, giống như như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Phó Tây Từ...
Cô mệt mỏi rồi...
Cô thừa nhận rằng cô đã thua.
Quý Mộc Mộc cắn răng, làm cho nước mắt đều cọ vào trên chăn, cảm giác được từng cơn từng cơn choáng váng kéo tới.
Một lúc lâu sau, bộ não mới khôi phục lại sự rõ ràng.
Quý Mộc Mộc đứng dậy, đi vào toilet rửa mặt, nhìn thiếu nữ vẻ mặt tiều tụy trong gương, hai mắt đỏ bừng, mày nhíu lại.
Cứ tiếp tục như thế này, ngày mai mắt nhất định sẽ bị sưng lên, mẹ cô lại phải lo lắng.
Nghĩ tới đây, Quý Mộc Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, xuống lầu.
Trong bếp chắc là có trứng gà chín.
Quý Mộc Mộc đi tới phòng bếp, vừa bật đèn lên, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cơ thể trong nháy mắt căng thẳng, xoay người nhìn về phía người đang đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Lạc Tư dường như bị tốc độ phản ứng của Quý Mộc Mộc làm cho giật nảy mình, sửng sốt hai giây, mới giơ đồ trên tay lên, nhẹ giọng nói: "Anh đoán em chắc hẳn là sẽ cần cái này. ”
Quý Mộc Mộc nhìn theo tay hắn, là hai quả trứng gà chín.
"Anh Lạc không hổ là học tâm lý học." Quý Mộc Mộc cảm thán, đưa tay nhận lấy "Cám ơn. ”
"Nếu em không khóc, ngược lại anh mới phải lo lắng cho em." Ánh mắt Lạc Tư lặng yên dịu dàng, nghiêm túc nhìn Quý Mộc Mộc "Nếu như em còn giống như bốn năm trước, anh mới thật sự đau đầu. ”
Bốn năm trước...
Tay Quý Mộc Mộc đang lăn trứng gà trên mắt dừng lại, suýt chút nữa cầm không được, ổn định tâm trạng, mới tiếp tục động tác trên tay.