Chương 13: Thật sự là cười chết người

“Được!”

Đạo diễn Trương nhìn Quý Mộc Mộc đứng ở giữa máy quay, hai mắt tựa như phát sáng.

Hắn biết, Quý Mộc Mộc sẽ không làm hắn thất vọng, cô có tài hoa này! Chỉ cần cô có thể duy trì trạng thái này, bộ phim "Tây Từ Mộc Mộc" này, một khi phát sóng, nhất định sẽ cháy đến một đỉnh cao mới.

Giá trị nhan sắc, diễn xuất, quay phim, hậu kỳ không kém! Đến lúc đó những người chờ xem hắn xấu mặt, hừ!

“Chị Mộc Mộc, chị không sao chứ?” Trình Manh Manh vội vàng cầm áo khoác đi lên trước, trong lúc lơ đãng ngăn trở mặt Quý Mộc Mộc, không cho người ta nhìn thấy.

Quý Mộc Mộc không nói gì, cũng không có rơi lệ nữa, không có tê tâm liệt phế như vừa rồi, chỉ cắn môi dưới, cúi đầu không nói lời nào, tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, làm cho người ta nhìn không rõ biểu cảm của cô.

Đạo diễn Trương ngẩng đầu, chú ý tới bên này, ân cần hỏi: "Quý tiểu thư đây là làm sao vậy? ”

Nói xong, dường như là muốn đứng dậy đến bên này nhìn một chút.

Đạo diễn Trương là một người rất nghiêm khắc với diễn viên, đối với tác phẩm cũng vậy. Cùng lúc đó, hắn đối với người có nhân tài cũng luôn rất coi trọng.

"Không có gì cả." Trình Manh Manh thấy thế vội vàng mở miệng giải thích: "Chị Mộc Mộc chỉ là chân có chút tê, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, Trương đạo diễn còn có rất nhiều việc phải làm phải không? Để tôi chăm sóc chị Mộc Mộc là đươcj rồi, chị Mộc Mộc cũng quen tôi chăm sóc rồi. ”

Nếu là chân tê, vậy thì không có chuyện lớn gì, hơn nữa trợ lý người ta đều ở bên cạnh, một đại lão gia như hắn đến gần cũng không tốt lắm.

Đạo diễn Trương nghĩ như vậy, cũng gật đầu, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

Trình Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhẹ giọng nói với Quý Mộc Mộc: "Chị Mộc Mộc, chúng ta trở về khu nghỉ ngơi đi. ”

“...... Được” Quý Mộc Mộc há miệng, thanh âm khàn khàn nói.

Trình Manh Manh đỡ Quý Mộc Mộc trở lại khu nghỉ ngơi, lại rót cho cô một chén trà gừng.

Phó Tây Từ đã sớm ngồi ở một bên ghế dựa, bộ dáng không coi ai ra gì, cầm lấy kịch bản lật xem.

Bạch Kỳ bên cạnh nhìn mà trợn ngược mắt, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy, lúc Phó Tây Từ cầm kịch bản lặng lẽ liếc người nào đó một cái.

Nhưng...

Bạch Kỳ nhìn Quý Mộc Mộc một cái, do dự một chút, tiến đến bên tai Phó Tây Từ, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "A Niệm, tôi cảm thấy tâm tình Quý tiểu thư không đúng lắm..."

Bạch Kỳ nói xong, lại nhìn Quý Mộc Mộc một cái.

Quý Mộc Mộc cúi đầu, từng ngụm từng ngụm uống trà gừng, tự nhiên lộ ra một chút đoan trang cùng ưu nhã. Nhìn qua, chỉ cảm thấy không hổ là đại tiểu thư thế gia, khí chất chính là không giống người thường, nhưng nhớ đến một phút trước, biểu diễn có chút điên cuồng của cô, luôn cảm giác không hiểu sao lại trái ngược.

Cảm xúc này có phải quá nhanh hay không, hơn nữa còn liền mạch nối liền a.

Bàn tay Phó Tây Từ lật kịch bản dừng một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Quý Mộc Mộc một cái.

Ở trước mặt người ngoài, cô luôn luôn như thế, tao nhã, thục nữ, cao quý, không thể nhìn thấy một chút tật xấu.

Chỉ có người thân cận mới biết, kỳ thật cô thích làm nũng, nũng nịu không chịu nổi, thích ăn đồ ngọt, trẻ con, còn đặc biệt lười biếng.

"Cô ấy là Quý gia đại tiểu thư, bộ dáng này mới là bình thường." Phó Tây Từ thản nhiên nói, ánh mắt nhìn kịch bản, tay lại không nhúc nhích: "Nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút. ”

Bạch Kỳ nhướng mày, cười xấu xa nhìn hắn nói: "Sao anh không tự mình hỏi? ”

Ngoài miệng nói bình thường, kết quả không phải vẫn lo lắng sao.

Phó Tây Từ cảm giác một chữ cũng không đọc nổi, dứt khoát buông kịch bản xuống, trong động tác có chút phiền não khó thấy được, không muốn trả lời câu hỏi của Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ cũng không muốn nghe Phó Tây Từ trả lời, dù sao hắn đoán cũng có thể đoán được.

Quý Mộc Mộc căn bản không muốn gặp Phó Tây Từ, lúc trước Phó Tây Từ bảo hắn đi nhận nhân vật nam chính hắn đã biết.

Chậc chậc chậc chậc, đường đường là ảnh đế dùng đầu tư để vào đoàn làm phim, người ta cũng từ chối, thật sự là cười chết người!