Chương 11: Trà gừng

Đường phố mùa đông luôn ít người, dù sao nếu không phải có việc, ai lại thích đi dạo trên đường phố trong một ngày lạnh như vậy.

Quý Mộc Mộc mặc chiếc áo gió, tuyết rơi đầy trời, gió thổi tóc tán loạn, tưởng chừng như muốn thổi luôn cô đi.

Mỏng manh, mảnh mai.

Quý Mộc Mộc đi ngược gió, đi rất chậm, giơ tay chải tóc bay tán loạn.

Một giây sau, cả người cô ngây người tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được.

Nước mắt chậm rãi tuôn ra, Quý Mộc Mộc che miệng lại, sợ mình khóc thành tiếng.

"Cắt"

"Hoàn mỹ!" Đạo diễn Trương vỗ tay, bừng tỉnh những người đang thất thần nhìn chằm chằm Quý Mộc Mộc, phất tay bảo chuyên gia trang điểm trang điểm cho Quý Mộc Mộc, sau đó giống như phát hiện trân bảo mà nhìn lại.

Cảnh tượng này là cảnh Lâm Tuyết và thanh mai trúc mã Trương Sênh sau mười năm xa cách tình cờ gặp nhau trên đường phố. Quý Mộc Mộc đem kinh hỉ của Lâm Tuyết, kích động, không thể tin được còn có một chút oán giận hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.

Hoặc là nói, cô biểu hiện tốt hơn so với mọi người mong đợi! Vốn tưởng rằng chỉ có thể biểu hiện ra tâm tình của Lâm Tuyết, cô lại đem tính cách quật cường của Lâm Tuyết biểu hiện ra ngoài.

Cái loại bướng bỉnh và cứng cỏi ẩn nhẫn giữa hai hàng lông mày, thật sự là tuyệt vời!

Hắn biết! Diễn xuất của Quý Mộc Mộc tuyệt đối có thể miểu sát toàn trường, những người chờ xem bọn họ xấu mặt tuyệt đối sẽ hối hận!

Trình Manh Manh cũng có vẻ mặt kinh ngạc, cô vừa khoác áo khoác cho Quý Mộc Mộc, vừa cảm thán nói: "Chị Mộc Mộc, diễn xuất của chị thật sự là quá tốt. ”

Quý Mộc Mộc cứng mặt cười cười, quấn chặt áo khoác.

Bây giờ là mùa đông, để có hiệu ứng, khi quay phim cô mặc thực sự ít, vì vậy bây giờ khuôn mặt lạnh đến cứng.

"Chị Manh Manh," Quý Mộc Mộc còn chưa nói gì, một tiểu trợ lý của đoàn làm phim đã chạy tới đưa cho Trình Manh Manh một cái bình giữ nhiệt, cười ngại ngùng nói: "Đoàn làm phim sợ chị Mộc Mộc sẽ bị bệnh, đã cố ý chuẩn bị trà gừng. ”

Trình Manh Manh không nghi ngờ , mừng rỡ nhận lấy lời cảm ơn: "Thật sự là quá tốt, đều do tôi bất cẩn, quên chuẩn bị, may mà có mọi người, cám ơn. ”

"Cảm ơn." Quý Mộc Mộc cũng cười nói một tiếng cảm ơn.

"Không... Không cần khách khí. " Tiểu trợ lý lắc lắc tay, vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Quý Mộc Mộc, đỏ mặt bỏ chạy.

Trình Manh Manh cầm một cái chén, rót cho Quý Mộc Mộc một chén, mang theo chút áy náy nói: "Chị Mộc Mộc, là em bất cẩn. ”

Quý Mộc Mộc tiếp nhận trà gừng, một mùi trà xông vào mũi. Tuy nói là trà gừng, nhưng một chút cũng không gay mũi, ngược lại rất dễ ngửi.

"Không sao đâu, " Quý Mộc Mộc an ủi, "Mỗi ngày em phải bận rộn nhiều chuyện như vậy, đã rất mệt mỏi, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện lớn. ”

Quý Mộc Mộc nhìn bình giữ nhiệt một chút, bình giữ nhiệt không lớn, nghĩ đến cũng chỉ có hai ba chén.

"Manh Manh, em bảo quản lý khách sạn nấu thêm chút trà gừng, chờ buổi tối lúc về đưa cho mọi người một ly."

Bây giờ để cho khách sạn giao hàng, cũng không biết bao lâu mới có thể đến. Hơn nữa đoàn làm phim nhiều người hỗn tạp, nhân viên phục vụ cũng coi như ấm áp, chỉ có cô vì quay phim cần mặc ít hơn một chút.

"Được." Trình Manh Manh đáp, chị Mộc Mộc vẫn luôn như vậy, có cái gì cũng sẽ nghĩ đến người khác, vì sao người tốt như thế, nhưng mệnh lại khổ như vậy.

Không ai nhìn thấy, tiểu trợ lý vừa mới đưa trà gừng cho Quý Mộc Mộc len lén chạy đến trước mặt một người đàn ông diện mạo thanh tú, ánh mắt sắc bén, thấp giọng nói cái gì đó.

Người đàn ông thanh tú gật gật đầu, phất phất tay, tiểu trợ lý liền chạy về làm công việc của mình.

Người đàn ông thanh tú vỗ vỗ tuyết trên vai, đi đến cửa một gian phòng trang điểm đơn gõ cửa.

"Vào." Người trong phòng trang điểm thấp giọng đáp một tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, lộ ra chút lãnh ý.

Người đàn ông thanh tú đẩy cửa vào, sau khi vào nhà đóng cửa lại, nói với người ngồi: "A Niệm, trà gừng đã cho Quý tiểu thư rồi. ”

"Cô ấy uống chưa?"

"Uống rồi."

Người đàn ông thanh tú, cũng chính là người đại diện của Phó Tây Từ, Bạch Kỳ.