Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mã Nhi Thái Nhược Hi: Người Trung Quốc, 1 chút lai Việt ( tên trong Bộ bộ kinh tâm) học giỏi, tinh nghịch, thân thiện và đáng yêu vô cùng, cô nàng rất xinh, người lai nên xinh theo kiểu lạ. Học sinh t …
Xem Thêm

Chương 27
Hắn bước ra từ sau bức tường, hắn thọc tay vào túi quần, đi lại cạnh nó:

-

Cô không để ý đến tôi sao? tôi là hôn phu của nha đầu cô đấy!

Nó lè lưỡi:

-

Hôn phu cái con khỉ!

Hắn lấy tay làm hình cái kéo, hăm dọa:

-

Thích lè lưỡi tôi hả? thích bị đứt lưỡi không?

Nó bỗng nhiên rụt cổ lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn:

-

Mà cậu đứng bên tường nhà tôi làm gì thế hả?

-

ĐỢi cô!

-

Sao?

-

Tôi không nói lại lần hai đâu!

-

Tên điên này, nếu không có gì, tôi vào ngủ đây, mệt lắm rồi! Cậu cũng về đi, đứng đây ma bắt cóc đi đấy!

-

Nhìn tôi thế này mà sợ ma á?

Nó liếc xéo hắn, miệng mấp máy:

-

Không khéo là ma nữ bắt cóc đi ấy chứ, đẹp trai như cậu, con ma nào cũng thèm!

Hắn cười, lấy tay che miệng:

-

Ma thích thế cô có thích tôi không?

Nó hung hăng quay mặt đi:

-

Ma nó thích chứ tôi không thèm đâu!

Nó đang định “tiến công” vào nhà ngủ thì hắn kéo giựt lại, ôm trọn nó trong l*иg ngực.

Ngay lúc này, nó bắt đầu thở không ra hơi, mặt đỏ ửng, nhưng may là buổi tối nên không ai nhìn thấy, nếu không nó sẽ bị kêu là “lợi dụng ôm trai đẹp” mất!

Hắn càng ôm nó chặt hơn, nhưng nó không có ý định gỡ bỏ cái ôm của hắn. Hắn nhếch miệng cười, giọng nói của hắn trở nên ấm áp đến lạ thường:

-

Ngủ ngon nhé!

Như một luồng điện chạy xẹt qua người nó. Nó cười, đáp một tiếng nhỏ:

-

ừ.

Hắn buông nó ra rồi vào trong xe ô tô, đi thẳng.

Nó vẫn đứng ngoài đó. Nhìn hắn. Hắn đi rồi! Đôi tay buông thõng và cái miệng mỉm cười, Hắn đáng yêu quá! Bây giờ nó mới biết, lớp vỏ bên trong của hắn là một con người vô cùng đáng yêu và ấm áp, chứ không như lớp vỏ bên ngoài, lạnh lùng, vô tâm đó.

Tin nhắn gửi đến máy nó. Nó chợt tỉnh mộng, giở ra xem. Là của hắn:

“ Vào ngủ đi. CÒn đứng đó nhìn tôi nữa là ma less đến bắt cóc cô đấy.”

Nó tròn mắt nhìn dòng tin nhắn, rồi nó đưa mắt nhìn xung quanh. Trời tối ôm, không một bóng người, ánh đèn điện mờ ảo nhấp nháy, tiếng giỏ thổi nhẹ mà nó còn nghe thấy tiếng vi vu nữa. Nó rùng người, rồi nhanh chân bước vào nhà.

Sáng hôm sau…

Nó đến lớp mà chẳng thấy bóng dáng đứa nào, nó thấy lạ. Chẳng lẽ hôm nay có thể dục???? Nó soạn nhầm ngày sao????

Bên cạnh nó có tiếng nói to:

-

A….. Hi!!!!!!!!!!!!!

Nó nhìn, là Mẫn Mẫn. Nó đứng ngây nhìn nhỏ, còn nhỏ thì nắm lấy tay nó lôi xệch đi, vừa đi vừa nói:

-

Hôm nay là ngày “giao hữu” giữa 11a2 và 11a3, vậy nên, bọn mình phải qua bên đó chơi trò chơi và ăn uống!

Thêm Bình Luận