Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nguyệt Nhi Dữ Hoàng Phủ Thiểu Hoa

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tiểu Nguyệt Nhi? Ai là Tiểu Nguyệt Nhi?” Thái hậu nhăn lại mi thật sâu

”khởi bẩm thái hâu, Tiểu Nguyệt Nhi là nam sủng mà hoàng thượng mang về từ phía nam ạ.” cung nữ vội vàng nhắc nhở bên tai thái hâu

”nam sủng? thì đã sao nào?” thái hậu đứng trước mặt tì nữ nói “ta là có nghe nói hoàng thượng từ phía Nam mang về một nam hài tử, còn dưỡng ở trong cung. Bất quá nếu hoàng thượng thích, ta đây ở trong hoàng cung dưỡng nhiều hơn một người thì thế nào?”

”nhưng hoàng thượng vì nam hồ ly tinh kia, mới đem công chúa đuổi tới ni cô am” tì nữ kia đối với mị phi trung thành và tận tâm, vốn là thị nữ theo mị phi

từ phiến bang đến. Hiện giờ, thấy công chúa nhà mình gặp rủi ro, cư nhiên là phải hướng lên trên tố cáo trạng “con hồ ly tinh kia thật khinh người quá đáng.....”

“Di! lời ấy sai rồi” thị nữ kia cứ việc ba hoa chích chòe, lòng đầy căm phẫn, thái hậu cũng không cho là đúng “Ngươi cho ta là không hiểu

hâu cung là thế nào sao? tranh giành chẳng qua cũng chỉ là tranh giành mà thôi, chuyện này với nam nữ có quan hệ gì, tranh giánh cùng nắm là tới mức tìm nương của hoàng đế kể khổ cũng chỉ có vậy, ai gia hiện tại sẽ không đứng trên phương diện đó đâu”

quyết định phiến diện, việc này không cần tái bài lại, thái hậu vẫy vẫy cung nữ bên cạnh “quế hoa liên cao ta thích nhất đâu? cắt cho ai gia sáu miếng đên đây”

”thái hậu! công chúa chịu nhục là chuyện nhỏ, nhưng thiên chiều về sau mới là chuyện trọng đại a!” cung nữ kia khóc lóc kể lể “Tiểu Nguyệt Nhi kia hàng đêm quấn quýt đế vương, trong hậu cung, mị phi nương nương đã đi rồi, sau này người bị hại hẳn sẽ không ít,. Thiên triêu sao có thể có hoàng tử được!”

”Nói rất có lý, nhưng đừng hi vọng nhiều” thái hậu đang ăn quế hoa liên cao do cung nữ vội vàng mang đến, nói qua loa ” Hoàng thượng này vài năm thích hắn, đường nhiên sẽ không nghĩ đến việc rời xa hắn, nhưng hắn càng già, thì hoàng thượng lại càng ghét, thiên triều ta không dễ tuyệt hậu như vậy đâu, điểm đấy các ngươi cứ yên tâm”

Không nghĩ tới thái hậu lại lạc quan như vậy, cung nữ của mị phi nương nương đương trường đầu óc choáng váng

“chỉ là...chỉ là.... ” cung nữ kia còn đang muốn nói cái gì đó, đã bị thái hậu cướp lời

“Đừng đánh nhiễu ai gia dùng điểm tâm. Lần sau hãy đến”

***

”còn ăn còn ăn, ăn đến vừa phì vừa nặng, coi chừng tên Hoàng Phủ Thiểu Hoa của ngươi cũng bị ngươi áp chết” Thanh Văn thật sự là nhịn không được

Gần đây, buổi tối nào Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đến hạnh nguyệt cung, cùng Tiểu Nguyệt Nhi này làm cái chuyện kia, khiến Tiểu Nguyệt Nhi hé mặt ra là càng ngày càng trắng mịn, càng ngày càng xinh đẹp mượt mà, ăn cũng càng ngày càng tốt

Người ta nói, tâm khoan thể bàn

(tâm tư thoải mái cơ thể béo phì =))), chín phần chìn chính là để nói Tiểu Nguyệt Nhi bây giờ. Tỉnh ngủ thì ăn, ăn no lại ngủ, cho dù ban đêm tiểu hao thể lực quá độ, cũng không vì vậy mà quên đi tiêu chuẩn tẩm bộ đi.

Cũng may mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa

hoàn toàn nhìn không ra Tiểu Nguyệt Nhi của hắn đã muốn biến thành Đại Nguyệt Nhi, vừa nghe Tiểu Nguyệt Nhi đột nhiên nói thích ăn quê hoa liên cao, liền muốn ngự trù làm mấy hộp mang đến

........đâu chỉ có quế hoa liên cao thôi đâu, Tiểu Nguyệt Nhi còn thích ăn cả canh bách hợp, phù dong bảo, túy tiên kê, lỗ ngưu nhục, áp thiết, mai tử đông, đông qua thang...nhìn một cái thôi, cả hắn cũng phải hoa mắt nhức đầu

Vì vậy, mỗi khi Hoàng Phủ Thiểu Hoa xong xuôi công sự là vội vàng tới hạnh nguyệt cung, thì thấy cảnh tượng Thanh Văn đang đo số vòng bụng cho Tiểu Nguyệt Nhi

“Ai ya, bụng nhỏ như vậy là như thế nào lại ăn được nhiều vậy chứ?” Thanh Văn nhìn vạch đo của thước dây trên tay, không khỏi cảm thấy bấy khả tư nghị

“lại thế nào nữa?”

Không chỉ là có vẻ mặt vô tôi của Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cách đó không xa cũng một trận nhức đầu

”tái ăn đi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa của ngươi nhất định sẽ bị ngươi áp đến chết” Thanh Văn thay đổi thái độ cảnh cáo Tiểu Nguyệt Nhi

”Sẽ không có chuyện đó đâu, đều là Thiểu Hoa áp........”

”ngừng!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa mặt đầy mồ hôi lạnh, ngăn Tiểu Nguyệt Nhi báo cáo

”Thanh Văn không cho ta ăn cái gì cả........” Tiểu Nguyệt Nhi vừa thấy cứu tinh đến, chính là ôm thắt lưng Hoàng Phủ Thiểu Hoa cáo ngự trạng

...... Nhìn thấy thức ăn đầy bàn, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật sự khó mà tin được đó chính là của phu nhân Tiểu Nguyệt Nhi nhà mình

”........Thanh Văn, Tiểu Nguyệt Nhi thích ăn gì, thì cho hắn ăn nhiều một chút đi, hắn trước kia thực sự rất gầy” Nói xong, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhéo hai má của Tiểu Nguyệt Nhi một chút, rồi nhẹ nhàng cười “Như bây giờ là vừa vặn, mềm mại lắm”

”Thiểu Hoa, người ta rất nhớ ngươi........”

Đem mặt dán vào ***g ngực của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, Tiểu Nguyệt Nhi bắt đầu làm nũng “Thiểu Hoa có hay không nghĩ đến Tiểu Nguyệt Nhi........”

”Đương nhiên là nghĩ nhiều rồi, ngươi này, ta ngay cả bữa tối còn chưa ăn đó. Tiểu Nguyệt Nhi, tối nay, ngươi muốn ăn gì?”

”........ta muốn........ăn........cái kia........”

Chỉ thấy tay của Tiểu Nguyệt Nhi chỉ lên họa a họa trên long bào của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, Thanh Văn vốn đâu có đơn thuần, đương nhiên nhì thấy ánh mắt liệt hỏa của Hoàng Phủ Thiểu Hoa liếc tới

Quả nhiên, nhẫn được thì không phải nam nhân, Chỉ thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa xoay người ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi đến giường, vi trướng còn chưa có buông, thì đã nhanh nhẹn cởi y phục trên người Tiểu Nguyệt Nhi xuống, hạ xuống môi hắn một nụ hôn, nghe thấy tiếng cười kiều mị của Tiểu nguyệt Nhi, Thanh Văn vội vàng bỏ chạy

”khụ........Thanh Văn, Tiểu Nguyệt Nhi tối qua chưa dùng bữa tối, đợi lát nữa, ngươi kêu ngự trù làm vài món điểm tâm mang tới, đừng ngăn cản hắn dùng bữa, hiểu hay không?” một bên để cung nữ hầu hạ mặc long bào, Hoàng Phủ Thiểu Hoa một bên dặn dò

Hiểu được, hiểu được. Thanh Văn thở dài chồng chất. Mỗi ngày Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm ôm ấp ấp Tiểu Nguyệt Nhi còn chưa nói, hắn một cái đứng ngoài nhòm ngó chứ có nhiều miệng cái gì đâu

“Còn nữa........Tiểu Nguyệt Nhi gần đây hình như hơi mệt, không biết có phải sinh bệnh không, Đợt lát nữa ngươi gọi ngự y đến xem cho hắn”

Hơi mệt? hai chữ nghi hoặc in trên mặt Thanh Văn. Tối hôm qua nghe hắn cùng ngài một trận đến bình minh, vẫn thăm hỏi hắn “hình như hơi mệt”. Bất qua, có nghe hắn nói vài lời “ta chịu không nổi” nên........

***

“sinh bệnh!?”

Hiếm có a, thái hậu sinh khí, hơn nữa lại là phi thường phi thường sinh khí

“thái hậu bớt giận a!” thái giám cung nữ nhất thời quỳ rạp xuống run rẩy nói không nên lời

”bớt giận?........Hảo, các ngươi để ai gia ăn quế hoa liên cao, ai gia liền bớt giận!”

Bảo bọn hó kiếm được ở chỗ nào đây a, người duy nhất làm được món quế hoa liên cao thái hậu yêu cầu chỉ có một vị ngự trù thôi a. Mọi người khóc không ra nước mắt

”Đây đều là lỗi của Tiểu Nguyệt Nhi!” tĩnh lặng hồi lâu, cung nữ phiến bang vội vàng nói lời gièm pha

”Ác? sao lại như vậy? Thái hậu lúc này mày liễu dựng thẳng, quả thực là đang tức giận

”Tiểu Nguyệt Nhi kia ỷ vào được thánh thượng sủng ái, ức hϊếp ngự trù chuyên làm điểm tâm hắn thích, làm cho đầu bếp kia cả ngày làm vội làm vàng đến sứt đầu mẻ chán, tự nhiên liền không thể vì thái hậu mà cống hiến sức lực”

“Thật có chuyện này ư? đúng là nực cười!” Thái hậu thực sự sinh khí “đầu bếp kia là theo ta từ nhà mẹ đẻ đến, ta cũng chỉ ăn quế hoa liên do hắn làm ra! Tiểu Nguyệt Nhi lớn mật, thế nhưng cũng dám cướp người của ai gia!......Người đâu a! đưa Tiểu Nguyệt Nhi kia tới chỗ này chém tại chỗ cho ta!”

“Thái hậu không thể a!” mấy thái giám cung nữ vội vàng kêu thất thanh “Tiểu Nguyệt Nhi công tử là người hoang thượng yêu thích, thái hậu làm như vậy sẽ làm phá hủy cảm tình giữa thái hậu và hoàng thượng a!”

“......Nói có lý, lời nói của ai gia thế nào cũng nuối không trôi” Thái hậu thở phì phì nói “Nhìn ai gia xem, năm đó ta thống trị hậu cung, chờ xem ta cho ngươi thấy thủ đoản của bổn cung!”

* * *

“Tiểu Nguyệt Nhi công tử?Tiểu Nguyệt Nhi công tử?” Thanh Văn theo dõi TIểu Nguyệt Nhi, quả nhiên vẫn ngủ thẳng sau giờ ngọ, thì vội vàng gọi người. Nói giỡn hoài, ngọ thiện có thể để lát nữa ăn sau, thái hậu truyền triệu kiến thì nhất định phải đến

“...... Thiểu Hoa, ta không được........ngô........thực sự là đã làm một lần ác......”

Chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nhi mơ mơ màng màng muốn ôm bằng được, Thanh Văn vội vàng rút lui ba bước tránh phiền toái trên người

Nhưng Tiểu Nguyệt Nhi ôm một cái khoảng không trống rỗng, thế là từ trên giường rớt xuống đất, Thanh Văn sợ tới mức lại vội vàng phủ phục bên cạnh, đỡ được Tiểu Nguyệt Nhi rới xuống đất cái vững vàng

“........Ai, Thanh Văn a........” Tiểu Nguyệt Nhi mí mắt hơi hơi hé ra, giông như lại muốn ngủ tiếp

“Tiểu tổ tông của ta a, ngươi như vậy là không được. Ngươi cả buổi tối cùng chủ tử nhà chúng ta không có ngủ, hửng đông thì liền ngủ thẳng đến sau giờ ngọ, nếm qua điểm tâm hoặc bữa tối lại kéo chủ tử nhà chúng ta lên giường, như vậy ngài làm sao mà kham cho nổi, chủ tử nhà chúng ta chịu không nổi a. Chủ tử nhà ta còn phải lo quốc gia đại sự, ngươi phải để hắn phê tấu chương thì vừa phê vửa ngủ sao?”

Ngơ ngác chăm chú nghe Thanh Văn nói, mí mắt của Tiểu Nguyệt Nhi lại bắt đầu rớt xuống

“Tiểu tổ tông a, lời của ta nói cho dù ngài không nghe, nhưng thái hậu tìm ngươi a, ngươi hảo hảo cùng ta đi bái kiến một chút nương của Thiểu Hoa thân thiết nhà ngươi đi”

“nương của Thiểu Hoa a......Đúng vậy, ta phải đi mới được........” Tiểu Nguyệt Nhi thì thào nói, nhưng rồi lại bẹp miệng “... chỉ là, ta hảo hảo muốn ngủ một giác ác........”

“tiểu tổ tông của ta, chúng ta đi một chút rồi trở về, không mất bao nhiêu thời gian đâu” Thanh Văn vội vàng nói “Chờ lúc trở lại, ngài muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, Thanh Văn ta tuyệt đối sẽ không đánh thức ngươi”

“....được rồi” Tiểu

Nguyệt Nhi miễn cưỡng nói

Gọi hắn đến còn phải tam thôi tư thỉnh?

Thấy Tiểu Nguyệt Nhi kia tới chậm, sắc mặt của thái hậu thật không dễ nhìn, lại hai Thanh Văn đi cùng Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng nhảy dựng

“........Thanh Văn a, ai gia chưa thấy Thiểu Hoa cho ngươi thủ ai cả, quả nhiên Thiểu Hoa ‘lần này’ rất thích Tiểu Nguyệt Nhi này có phải hay không?”

“lần này?” Tiểu Nguyệt Nhi ngây ngươi một lát

Thấy phản ứng của Tiểu Nguyệt Nhi, thái hậu trong lòng thực vui sướиɠ. Nàng ở hậu cung tung hoành nhiều năm, lời nói nghiêm túc đến mức muốn làm cho người ta phải thắt cổ.

“Đúng vậy, Thiểu Hoa sủng nhân, luôn từng hồi từng hồi, trước đó vài ngày, nhìn hắn ôm mị phi không buông, như thế nào hiện giờ lại muốn Thanh Văn thủ ngươi, việc này ai gia thực nghĩ hoài không ra a”

Nhớ tới Hoàng Phủ Thiểu Hoa gọi ái phi này ái phi nọ, trong lòng Tiểu Nguyệt Nhâm còn có chút điểm ê ẩm

“........lúc trước a, Thiểu Hoa có một ái thϊếp, gọi là gi.... Thanh Văn, gọi là gì a, là người mà đi dạo hoa viên quải cả chân, Thiểu Hoa liền vội vã ôm nàng quay về phủ thái tứ ấy.... “

“là Liên Hương, thái hậu” Thanh Văn sao không hiểu được thái hậu có ý tứ muốn khi dễ Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng lại là người thấp cổ bé họng, cũng chỉ còn nước đáp lại

“a, đúng, là Liên Hương. Khi đó Thiểu Hoa vô cùng yêu quý, ăn một bữa cơm muốn tìm Liên Hương, tắm rửa cũng muốn tìm Liên hương, mỗi tối đều phải cùng Liên Hương thị tẩm........Nói tiếp, Thanh Văn, Liên hương bao lâu thì thất sủng a?”

“.....nửa tháng, thái hậu”

“nửa tháng? lâu vậy a, ta nghĩ, đây là kỷ lục lâu nhất của Thiểu Hoa a........”

“Chúng ta đã cùng một chỗ phải ba năm rồi” Tiểu Nguyệt Nhi không phục nói

“........hừ, nói dối, Thiểu Hoa đến phía nam ngắm cảnh cũng không đến một năm........”

“Ta không có nói bừa!........ta thật sự không có nói dôi, ta cùng Thiểu Hoa một chỗ thực phải được ba năm, Thiểu Hoa cũng nói sẽ cả đời thích ta, ta........” Nói xong, Tiểu Nguyệt Nhi cũng bắt đầu khóc

“........hảo hảo, khóc cái gì mà khóc........thật là, lại đây đi, lại cho ai gia nhìn xem, ai gia nghe được cũng thấy đau lòng........”

Lạt mềm buộc chăt vốn là bản lĩnh của thái hậu, chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nhi đỏ mặt mắc cỡ cúi đầu bước tới, Thanh Văn có chút lo lắng, nhưng thần khí của thái hậu cũng bắt đầu vui vẻ hơn

nhưng mà........

“........đây là hương vị gì........” mũi ngửi thấy mùi hương khí, thái hậu thì thào nói

“........a, là quế hoa cao, ta thích ăn nhất, dù sao vẫn cảm thấy rằng........nương........cũng sẽ thích ăn, cho nên liền........”

Một bên xấu hổ gọi nương, Tiểu Nguyệt Nhi từ trong ***g ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ cẩn thận trình món quế hoa cao ngon lành lên cho thái hậu

Thanh Văn có thể rõ ràng nhìn thấy nước miếng của thái hậu đang rớt xuống

“hảo hài tử, hảo hài tử a........” Thái hậu tiếp nhận lễ vật vội vàng mở ra

Chỉ thấy một hồi hậu cung tranh đấu đã tan biến mất, cung nữa phiến bang đứng một bên rống giận một tiếng

“không!........”

Chẳng những rống giân, cũng nữ kia còn rút ra tiểu đao nguy hiểm hướng bọn họ đâm tới, Nhưng mà, thái hậu một tiếng kinh hãi cũng không hét lên, Tiểu Nguyệt Nhi đã một phen “tiếp nhận”

đao của cung nữ.

Ung dung thoải mái, giống như cung nữa kia chỉ muốn tặng tiểu đao cho hắn vậy

Cung nữ ngây người, thái hậu ngây người, Thanh Văn cũng ngây người, chỉ có Tiểu Nguyệt Nhi là sinh khí

“Ngươi định dùng đao này gϊếŧ người sao! ca ca thôn trưởng chúng ta cũng chính vì như vậy mà chết!”

“thực có lỗi, ta không biết......Tiểu Nguyệt Nhi! ngươi không cần khinh người quá đáng!”

Có lẽ bởi vì

Tiểu Nguyệt Nhi quá đỗi nghĩa chính tử nghiêm, cung nữ kia tí nữa nói lời áy náy với hắn

Nhưng, ngay sau đó Thanh Văn tỉnh táo lại, vội vàn đem nàng áp xuống, chỉ cho nàng một đường rít gào

“...... Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi cứu ai gia!” thái hậu kia cảm động không hiểu, một tay cầm quế hoa cao do Tiểu Nguyệt Nhi tiến cống, một tay lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi, nhân từ nói

“...... không cần cảm tạ ta đâu, nương của Thiểu Hoa cũng là nương của ta a...... ” Tiểu Nguyệt Nhi nhăn nhó một chút, cũng tiến lại gần thái hậu, theo lý thuyết, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng thái hậu chỉ cảm thấy rằng tiểu hài tử này thế nào lại đang làm nũng như vậy, thật đáng yêu a.

Chỉ thấy thái hậu ôm Tiểu Nguyệt Nhi ha hả cười, đấy gọi là phúc mẫu từ tử hiếu chi đồ đó sao

(mẹ hiền con thảo)

“Cái gì! Tiểu Nguyệt Nhi của ta bị thái hậu triệu đi!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ở trong ngự thư phòng kinh thanh kêu

Thanh Văn cơ linh, từ lúc thái hậu hạ chiếu triệu kiến, hắn liền sai cung nữ đến thông báo cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa, để cầu vạn vô nhất thất

(hết sức cẩn thận). Mà nay thái hậu tuy nói không phải mẫu thân thân sinh ra Hoàng Phủ Thiểu Hoa, nhưng đối Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng thập phần yêu thương, mặc kệ là tư tình hay thân phận của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, vì vậy sẽ không quá mức gây khó dễ cho Tiểu Nguyệt Nhi

Nhưng mà, lúc sau Hoàng phủ Thiểu hoa vẫn ngay lập tức khẩn trương bãi giá đến tẩm cung của thái hậu, nhưng vẫn là nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận ấm áp. Thái hầu cùng Tiểu Nguyệt Nhi vai kề vai, cùng ăn quế hoa liên cao

“Thiểu Hoa!”

Gặp được Hoàng Phủ Thiểu Hoa, Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng cực kỳ, ngay lập tức nhạy dựng lên chạy đến ôm chặt lấy không hiểu vì cái gì mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa có chút ngốc lăng. Nhưng mà, không quá lâu, Hoàng Phủ Thiểu Hoa kia rốt cục cũng yên tâm, gắt gao ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi

“Tiểu Nguyệt nhi ngoan, có hay không làm cho thái hậu sinh khí a?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa hỏi

“không có” Tiểu Nguyệt Nhi hồn nhiên trả lời “Thiểu Hoa, Tiểu Nguyệt Nhi rất nhớ ngươi. Thiểu Hoa có hay không nhớ tới Tiểu Nguyệt Nhi?”

“Đương nhiên là nhớ, thì mới lập tức đi tìm ngươi......

Thanh Văn lần nữa quay về tẩm cung của thái hậu, chính là nhìn thấy hai ngươi kia lại ôm ôm ấp ấp, không thì cũng ân ân ái ái,

khanh khanh ta ta, liền cảm thấy chướng mắt a, chính là tự mình quay trở vể chỗ đứng

Nhưng mà, hắn thấy cũng quen rồi, thái hậu còn chưa có quen. Chỉ thấy bà vừa ăn quế hoa liên cao, vừa chằm chằm nhìn bộ dáng khẩn trương

hí khúc của bọn họ, như kiểu tròng mắt kia sắp rớt xuông đến nơi vậy

“Chỉ tiếc Tiểu Nguyệt Nhi là nam hài tử, bằng không thiên triều chúng ta ít nhất cũng có mười hoàng tử công chúa” thái hậu tìm cung nữ bên người nói chuyện, cung nữ cũng là điểm đầu đồng ý

“Vì cái gì đáng tiếc ta là nam...”

không đợi đến lúc tiểu bảo bảo bên cạnh hết tò mò, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng bưng kín miệng Tiểu Nguyệt Nhi, đối với thái hậu cười theo “thái hâu, nhi thần cáo lui, không qua vấn an ngài thật sự là áy náy, Tiểu Nguyệt nhi, trâm liền mang đi, ngày khác lại đến thỉnh an thái hậu”

“ác, hảo......” thái hậu đang ăn quế hoa liên cao, chỉ phất tay cho có Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi trốn ra khỏi tẩm cung thái hậu

Đi được chốc lát, nghĩ Tiểu Nguyệt Nhi nghĩ chín phần chín căn bản là không có chuyện gì, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mới nói tiếp tục trở về xử lý công sự

Mà mắt thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa càng chạy càng xa, nghĩ hắn trước kia đối “Liên hương” thật là tốt, Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng liền cảm thấy một trận ê ẩm

Thanh Văn nơm nớp lo sợ theo sát Tiểu Nguyệt Nhi đi được vài bước, “quả nhiên” thấy Tiểu Nguyệt Nhi dưới chân vướng một cái, liền ngã quăng về phía trước

Thanh Văn sớm có chuẩn bị, lại thêm động tác nhanh nhẹn, khi Tiểu Nguyệt Nhi lần thứ hai kinh hô một tiếng ngã sâp xuống phía trước an toàn đem vị tiểu chủ tử này tiếp trụ

“Ai muốn ngươi tiếp.” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn, đương nhiền là thấy mất hứng

Tiểu chủ tử a, bộ ngài nghĩ

Hoàng Phủ Thiểu Hoa bay được sao? ngài dù sao cũng phải cho hắn chút thời chay về đến đây chứ

Thanh Văn thật sự khóc không ra nước mắt ác.

Mà quả nhiên mới nghe được Tiểu Nguyệt Nhi kinh hô, Hoàng Phủ Thiểu Hoa quay đầu lại nhìn chính là thấy Tiểu Nguyệt Nhi quăng ngã một cái, nằm ở trong ***g ngực Thanh Văn hăt mắt đẫm lệ lăn ta lăn tăn, thì sốt ruột quay đầu chạy đến

“Tiểu Nguyệt Nhi!......thế nào, không té bị thương chứ?”

vừa mới chạy về, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chính là vội vàng kiểm tra Tiểu Nguyệt Nhi từ trên xuống dưới

“......ta không sao...... ” Tiểu Nguyệt Nhi vừa thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa thân yêu của hắn quả nhiên chạy đến, chính là cực kỳ cao hứng lại thẹn thùng cúi đầu xuống

“thật sự không có việc gì? đứng lên ta xem xem?” Vẫn là hoàng phủ thiểu hoa cẩn thận, cẩn thận nâng Tiểu Nguyệt Nhi dậy

Quả nhiên, chân vừa mới giẫm xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt nhi chính là đau đến nhíu lại

“đúng là chân bị trật bẻ rồi”

Hoàng phủ thiểu hoa vội vàng một tay đỡ Tiểu Nguyệt Nhi xuống, rôi bế đứng lên, chính là trở về hạnh nguyệt cung “Thanh Văn, kêu ngự y đến, chúng ta ở hạnh nguyệt cung chờ

Chân của Tiểu Nguyệt Nhi được ngự y cẩn thận kiểm tra rồi trong chống lát nói xướng cốt không có vấn đề gì, còn băng bó cho Tiểu Nguyệt Nhi, lại lấy chút thuốc trị ngoại thương thoa lên

Nhưng mà, khi bắt mạch chuẩn bệnh cho Tiểu Nguyệt Nhi, ngự y kia mày nhăn lại thật chặt

Thanh Văn chỉ sợ câu tiếp theo ngự y kia sẽ nói là “ân, hắn không phải ngươi”

“làm sao vậy?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đang sốt ruột, sao cho phép ngự ý có điểm chần chờ

“......bẩm hoàng thương, mạch tượng của Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử thực sự rất kì lạ, hạ thần trong khoảng thời gian ngắn khó có thê đưa ra kết luận. Thình thánh thương, cho tại hạ thời gian vài ngày, để hạ thần vì thế có thể đưa ra kết luận mạch chứng, cũng cùng đồng liêu luận bàn thương lượng, một tháng sau tất sẽ cho hoàng thượng một câu trả lơi hợp lý” ngự y kia kính cẩn nói

[thảm, Thanh Văn, ngự y kia sẽ không phát hiện Tiểu Nguyệt nhi không phải là người đó chư?] Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhìn Thanh Văn

[ngươi hiện tại mới nghĩ đến sao, không khỏi quá chậm đi?] Thanh Văn trở về với tâm tình tự cảm ứng

“......khụ......Liền cho ngự y thời gian một tháng, không cần sốt ruột” Hoàng Phủ Thiểu Hoa quyết định dĩ tha đại biến

(khai ân để biến đổi đại cục)

“đa tạ thánh thượng......còn có, thánh thượng, hạ thần nên vì Tiểu Nguyệt nhi chủ tử khai mấy bài thuốc bổ thân, vô luận mạch tượng cuối cùng quyết định thế nào, đối Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử cũng là hữu ích vô hại”

Hắn ăn nhiều như vậy còn bổ nữa a? cằm của Thanh Văn thiếu chút nữa rơi xuống đất

“hảo, trẫm cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi thường hay mệt mỏi, đang muốn hoản hảo bồi bổ cho hắn một chút”

“......trước khi mạch tượng được chuẩn đoán chính xác, mong thánh thượng thông cảm Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử thể nhược, giường đệ trong lúc đó phải có điều tiết chế......”

“cái gì!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn chưa lên tiếng, Tiểu Nguyệt Nhi đã kêu lên sợ hãi

“Tiểu Nguyệt nhi chủ tử, vạn lần xin bảo trọng thân mình, hạ thần ngày mai lại đến” trong lời ngự y kia nói có huyền cơ, đúng là không để cho hai người kia cãi lại, thì đã chậm rãi cáo lui mà rời đi

“Thiểu Hoa......”

Xem Tiểu Nguyệt Nhi kia bộ dạng bi thảm phảng phát như

trời đất sụp đổ, Thanh Văn càng thêm xác định Tiểu Nguyệt nhi dựa vảo hút nam tử tinh khí mà sinh tồn

“Tiểu Nguyệt Nhi......” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng khẩn trương cầm lấy tay hắn

“Ngươi không thể nghe hắn, Tiểu Nguyệt nhi không muốn Thiểu Hoa đi tìm người khác......” Tiểu Nguyệt Nhi không nghĩ việc cố ý té ngã lại gặp phải nhiều sự tình như vậy, nếu biết trước là như vậy đã chẳng làm, chỉ còn biết ngồi tại chỗ mà khóc đến lã chã nước mắt

“Tiểu nguyệt nhi ngoan, Thiểu Hoa sẽ không đi tìm người khác đâu, Thiểu Hoa vẫn sẽ đến cùng ngươi mà...” ngay cả khi giường để phải tiết chế, Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn lo lắng Tiểu Nguyệt nhi có phải sinh bệnh năng hay không, như thế nào lại thực sự đi tìm người khác cộng tẩm. Nghe thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngược lại lo lắng, thực làm cho hắn biến thành vừa bực mình vừa buồn cười

“thật vậy chăng?” tiểu Nguyệt Nhi cẩn thận hỏi

“đương nhiên, Tiểu Nguyệt nhi chỉ cần hảo hảo dưỡng bệnh, Thiểu Hoa vãn giống như lúc trước, mỗi ngày đều đến với ngươi, được không?”

“hảo......” Tiểu Nguyệt Nhi nắm lấy tay của Hoàng Phủ Thiểu Hoa,

cười đến ngọt càng thêm ngọt

* * *

“ta không muốn ăn......”

bên tai mới nghe được câu này, Thanh Văn giống như là thấy được mèo bay ở trên trời, ngốc sững tại chỗ

Đầy bàn đều là món Tiểu Nguyệt Nhi thích ăn, mà mấy ngày hôm trước rõ ràng Tiểu Nguyệt Nhi luôn la to quát lớn đòi ăn, không ăn trung thiện lại còn không muốn ăn mấy món này

“nhưng ngươi cứ như vậy chính là cả ngày cũng chưa ăn cái gì” Thanh Văn có chút lo lắng “Ngươi cảm thấy thân thể không thoải mái sao?”

“......Thanh Văn, Thiểu Hoa không thương ta......” Tiểu nguyệt Nhi thành thật khóc lên

đây là bởi vì có liên can đến bất mãn sao? cái trán của Thanh Văn nổi lên vài cái gân xanh. Tối hôm qua hắn cùng Hoàng Phủ Thiểu Hoa làm ba lượt, lúc sau còn muốn nữa, Hoàng phủ Thiểu hoa sợ hắn thân thể chịu không nổi kiên chì không chịu, không nghĩ tới tiểu quỷ này liền kết luận như vậy?

........Tiểu chủ tử, ngươi cho là Hoàng Phủ Thiểu Hoa vì ai mà phải miễn cưỡng xuống giường a?

“......Tiểu nguyệt nhi chủ tử, ngài cũng phải thông cảm hoàng thượng vất vả a, hoàng thượng mấy tháng nay......”

“trước kia chúng ta rõ ràng ít nhất đều bảy tám lần mà, chính là hắn......”

không đợi đến lúc Thanh Văn nói xong đạo lý, Tiểu Nguyệt Nhi chính là tiếp tục khóc lóc kể lể

“hơn nữa......ta thân thể rất thoải mái, ta đâu có dễ chóng mặt nhực đầu đau, hảo nghĩ muốn nôn, bụng hảo trướng......”

Nghe được nời này, Thanh Văn chính là vội vàng sờ trán của Tiểu Nguyệt Nhi. Rất tốt, không có phát sốt......

“Thanh Văn, ta hảo khổ sở......” Tiểu nguyệt nhi khóc lóc ôm Thanh Văn, mà Thanh Văn cũng là lo lắng mà xoa đầu hắn

“Tại sao có thể như vậy chứ......”

“Thanh Văn, sau này ta có chết, ngươi cũng phải nói cho Thiểu Hoa biết, ta hảo thương hắn ac......”

“......ngươi nói linh tinh gì đó, ăn không vô thì ăn không vô, lại vội vàng cái gì hả......như vậy đi, cả bàn đồ ăn cũng không ăn, ngươi muốn ăn cái gì, ta giúp ngươi lấy?”

Tiểu Nguyệt Nhi chỉ phe phẩy đầu

“rốt cục là muốn ăn cái gì? quế hoa liên cao? bách hợp canh? phù dong bảo?......”Thanh Văn một món lại một món kể ra tất, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi vãn như cứ lắc đầu

“vậy còn Túy tiên kê, lỗ ngưu nhục, áp thiết, mai tử đông, đông qua thang......”

“...... ta muốn ăn mai tử đông...... “Tiểu Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói

“Ta lập tức đi lấy, ngươi chờ ta một chút” Thanh Văn nói

“Thanh Văn, ngươi đừng rời đi, ta...ta sợ lúc ở một mình mình sẽ chết......” Tiểu Nguyệt Nhi khóc

“Hảo hảo hảo, ta mang ngươi cùng đi lấy, đừng khóc đừng khóc......”

“Vậy? Ân? thử xem?”

Chỉ thấy hai người sóng vai đứng ở trong ngự thiện phòng đông thiêu tây tuyển

(đông chọn, tây lấy), một người thì ăn đến mặt mày hớn ha hớn hở, người

thì đông lấy một khối, tây lấy một cái, toàn bộ đều uy đến miệng của người kia

Kỳ thật, Tiểu Nguyệt Nhi mới ăn một khối mai tử đông, liến đối toan mai áp cạnh bàn kia có hứng thú. Mà Thanh Văn hiện tại chỉ sợ hăn không ăn, lại phải hảo hảo chăm sóc hắn, đều mang tơi trước mặt hắn, ăn đến nỗi Tiểu Nguyệt Nhi hỉ thượng mi sao

(cười tít mắt)

“không vội không vội, ngồi xuống ăn, đến....” Thanh Văn nháy mắt, gọi hạ nhân cầm hai cái y tử

(ghế dựa)

đến, giúp Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xuống xong, chính mình mới ngồi cạnh hắn

“Cái này, ngươi bảo đảm sẽ thích, kim châm hương cô đôn bài cốt, đến......” Thanh Văn đưa ra một chén nước dùng vừa mới được ngự trù hầm

Tiểu Nguyệt Nhi nếm thử một ngụm, quả nhiên phát hiện hắn nổi lên lòng ham muốn, chính là vô cùng cao hứng ăn thêm bát nữa

Mà Tiểu Nguyệt Nhi này mới nếm qua một ngụm đã nói không thích, để tránh lãng phí, nên đều vào miệng Thanh Văn hết

* * *

Cứ như vậy, ngày qua ngày, mặt của Tiểu Nguyệt Nhi trở nên mượt mà bóng loáng, cũng là khiến cho Thanh Văn hết sức vui vẻ

Coi như Thanh Văn lãm kính tự chiếu, đôi lúc có chút cảm khải, Tiểu Nguyệt Nhi thì lại có chút nghi hoặc, vuốt chính bụng mình

” Thanh Văn Thanh Văn, ngươi xem xem, ngươi xem xem......” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng kêu Thanh Văn, mà Thanh Văn lại có chút tức giận hỏi “lại thế nào nữa?”

“bụng của ta biến lớn rồi” Tiểu Nguyệt Nhi ủy khuất nói

......ăn như vậy, không lớn mới là lạ

” Ta xem xem” Thanh Văn quay đầu lại cầm bì xích

(thước dây)

chuyên dùng, lại bắt đầu đo bụng của Tiểu Nguyệt Nhi, quả nhiên là lớn hơn một tấc

“Ngươi xem xem, ta bảo ngươi không cần ăn nhiều như vậy, hiện giờ thì tốt rồi, ngươi nhất định sẽ đem Hoàng Phủ Thiểu Hoa của ngươi

áp chết”

“Không có chuyện đó đâu! đều là Thiểu Hoa áp ta! Hắn nặng như vậy ta còn không có tử mà!”

“ngươi quá nặng hắn cũng chẳng thèm ôm nữa đâu!”

“Loạn giảng! hôm qua lúc ta ngồi trên người hắn, hắn vẫn còn ôm ta mà đong đong đưa đưa, ta bảo hắn chậm một chút hắn còn......”

Van cầu các ngươi không cần nói tiếp nữa......Một bên cũng nữ đã vội vàng che chính cái lỗ tai của mình, xấu hổ đến đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống

* * *

“hoàng thượng, Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử có thai”

Ngay lúc mấy ngự y đồng thời đi vào ngự thư phòng báo cáo, là lúc mà cằm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa thiếu chút nữa rơi xuống đất

Quyết định chờ sự tình nói xong tái cùng nhau đỡ lấy hoàng thượng, mấy ngự y tiếp tục nói

“lúc trước hạ thần bắt mạch cho Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử, chẩn ra chính là hỉ mạch, bởi vậy lúc sau kê khai cũng là bài thuốc an thai bổ thân. Tháng này đến quan sát, mấy đồng hương hội chẩn

(cùng làm ngự y), đều có kết luận giống hạ thần. Hơn nữa, căn cứ vào mạch tượng, Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử có khả năng mang thai hoàng tử là khá cao, bởi vậy hạ thân kê khai mấy bài thuốc, phân dược thang thuốc bổ cùng thức ăn hàng ngày, ba phương cùng bắt tay vào làm, càng bởi vậy kết luận mạch chứng này tiền vô cổ nhânhậu vô lai giả

(trong trước chừa tứng có, sau cũng chưa xảy ra), thay mặt cho ba mươi sau vị danh ý ở khắp giới tại nơi này đồng khám và chữa bệnh. Dự tính ngày sinh không thể phỏng chừng, đối với mẫu thể có nguy hiểm cũng vô pháp phòng chừng, bất quá chúng thần sẽ cố gắng tận tâm tận lực......”

Bây giờ không chỉ có mỗi Thanh Văn ngày giúp Tiểu Nguyệt Nhi đo vòng bụng hai lần nữa, hiện tại ngay cả những lúc Hoàng Phủ Thiểu Hoa tới đều rảnh tay rảnh chân, không có việc gì làm, chỉ còn mỗi việc nhìn chằm chằm cái bụng của Tiểu Nguyệt Nhi, thường thường còn duỗi tay ra cẩn thận vuốt ve

Thanh Văn cùng Tiểu Nguyệt Nhi cũng không hiểu được, vì cái gì mặt của Hoàng Phủ THiểu Hoa lập tức chuyển hồng, lập tức hắc, lập tức bảy ra vẻ cao hứng vô cung. rồi lại lập tức như thể nghi hoặc vô cùng

Chỉ có ngự y cùng ngự trù cứ mỗi ba ngày đều thận trọng gặp nhau một lần, hắn nhận lấy thực phẩm cùng dược phẩm bổ thang, ít nhiều cũng có chút thay đổi. Duy nhất không đổi chính là phân lượng vẫn rất nhiều, nhưng mà bởi vì đưa tới toàn món Tiểu Nguyệt Nhi thích ăn, cũng bỏi vậy mà đưa tới bao nhiêu, Tiểu Nguyệt Nhi liền ăn vào bấy nhiêu

Hoàng phủ THiểu Hoa vẫn nhịn không được mỗi đêm dều đến, nhưng mà lại vẫn phải khắc chế một ít, trước đây cảnh làm cho người ta tưởng tượng đến liền phun máu mũi giờ đã thành trượng hợp rất ít xảy ra.

[ngự y này nếu dám gạt ta, ta sẽ từng bước, từng bước chừng trị họ!] Hoàng Phủ THiểu Hoa mỗi đêm đều nhẫn đến vất vả, thường thường ôm Tiểu Nguyệt Nhi chính là oán hận nghĩ như vậy

Nhưng mà, ngự y này nói ra ngay đến chính hắn còn không dám tin tưởng, càng đừng nói là nói cho Thanh Văn cùng Tiểu Nguyệt Nhi

Bụng của Tiểu Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn, sắc mặt của Thanh Văn càng ngày càng hổ thẹn, cũng chỉ có mặt của Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn mà một chút hồng rồi lập tức hắc

“Thiểu Hoa Thiểu Hoa! trong bụng có người đá ta!” Ngay lúc Tiểu Nguyệt Nhi đối Hoàng Phủ Thiểu Hoa kinh thanh kêu lên là lúc mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa xem chút nữa té xuống đất, vọt qua vuốt bụng hắn

nhưng mà, không biết là bởi vì quá mức khϊếp sợ hay quá mức hưng phân, còn chưa nói ra một cái kết luận, tinh thần của Hoàng Phủ Thiểu Hoa chịu đủ tra tấn thế nhưng lại bất tỉnh tại chỗ

Tiểu Nguyệt Nhi ôm Hoàng Phủ Thiểu Hoa khóc đến nước mắt lã chã, Thanh Văn cũng mồ hôi lạnh chạy ròng ròng

Không phải với cho hắn.....

Thanh Văn, ngươi nói đúng
« Chương TrướcChương Tiếp »