Sức ăn của Dư Điềm Điềm thật sự rất nhỏ, một ổ bánh ngô còn chưa ăn xong, cô đã không ăn nổi nữa.
Cô nhìn về phía Phương Nghị nhờ giúp đỡ, người đối diện nhìn cô một cái, rốt cuộc cầm đôi đũa lên, giải quyết từng miếng từng miếng bánh ngô còn lại.
Dư Điềm Điềm kinh ngạc, anh, anh cứ như vậy mà ăn cơm thừa của cô?
Nhưng mà thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, niên đại này, người cũng không có cơm ăn, nơi nào chú trọng nhiều như vậy.
Dư Điềm Điềm cũng thoải mái.
Phương Nghị ăn rất nhanh, hai ba cái liền giải quyết sạch sẽ, anh đứng dậy, móc tiền từ trong túi quần ra. Dư Điềm Điềm muốn tranh trả tiền nhưng bị Phương Nghị ngăn cản: "Tiền của nhà cô tháng trước đã đưa rồi, cô cứ giữ đó đi."
Lúc này Dư Điềm Điềm mới rút tay trở về.
Bữa cơm này, tám hào không cần phiếu, ở niên đại này cũng coi là một bữa cơm đắt giá.
Ăn no, Dư Điềm Điềm không có ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn đi theo Phương Nghị đến trạm xe hơi, nhìn anh mua vé chờ xe, cũng không có mở miệng nói một câu.
Từ thành phố đến thôn Tỳ Ba tổng cộng còn phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, đường núi gập ghềnh, mệt mỏi cộng thêm lắc lư, Dư Điềm Điềm dần dần đã ngủ thϊếp đi.
Mãi qua thật lâu, cô mới bị thanh âm bên ngoài đánh thức.
Tiếng mưa rơi tích tích, quả nhiên bị anh nói trúng, trời mưa.
Trời mưa nên đường núi không dễ đi, một cái dốc đứng không lên nổi, tất cả đàn ông trên xe đều xuống xe giúp đỡ, đẩy lên trên sườn núi, xe mới vững vàng lái tiếp được.
Lúc Phương Nghị trở lại cả người đều ướt đẫm, Dư Điềm Điềm nhìn thấy, lập tức lấy khăn lông từ trong bọc quần áo của mình ra, nhưng Phương Nghị nhìn thấy cái khăn lông trắng như tuyết kia đưa tới thì cự tuyệt.
"Không cần."
Anh cởϊ áσ thun của mình ra, qua loa xoa xoa đầu, liền ngồi xuống, chẳng qua là ngồi lúc xuống còn cố gắng cách Dư Điềm Điềm một cánh cách, chắc là sợ làm bẩn quần áo của cô.
Dư Điềm Điềm cầm khăn lông không thể làm gì khác hơn là yên lặng thu hồi lại.
Đoạn đường này, lại không nói chuyện.
"Đến rồi."
Phương Nghị mở mắt, chuẩn bị xuống xe, bên ngoài tối đen như than, Dư Điềm Điềm liền vội vàng cầm bọc quần áo của mình lên đi theo Phương Nghị xuống xe.
Chuyến xe chỉ đậu ở cửa thôn Tỳ Ba, đến nhà họ Phương vẫn còn một quãng đường, Dư Điềm Điềm đi theo Phương Nghị chậm rãi đi, nông thôn ban đêm vô cùng đen, cũng vô cùng an tĩnh, nhưng trong lòng Dư Điềm Điềm quả thực chưa từng cảm thấy an tâm như vậy bao giờ.
Rất nhanh đã đến trước một căn nhà, trong phòng vẫn sáng đèn, hiển nhiên có người đang đợi bọn họ.
Dư Điềm Điềm ngẩn người, cô không nghĩ tới, nhà họ Phương ở lại vẫn không tệ? Gạch xanh tường đá, còn có một cái sân không nhỏ.
Phương Nghị nhìn thấu nghi ngờ của cô, thuận miệng giải thích: "Thành phần không tốt thôi."
Nói xong, liền xách hành lý của Dư Điềm Điềm mở cửa viện ra.
Một câu nói đơn giản của Phương Nghị lại làm Dư Điềm Điềm cảm thấy có chút áy náy.
Vốn dĩ thành phần nhà họ Phương không tốt, dẫn tới nhà họ Phương ở trong thôn bị xem thường và bỏ qua, cô lại quên mất chi tiết quan trọng như vậy, lại còn đυ.ng vào vết thương ấy ở trước mặt người ta.
Dư Điềm Điềm còn chưa kịp ảo não thì người nhà họ Phương đều ra ngoài đón cô.
Dư Điềm Điềm cũng là lần đầu tiên gặp được người nhà họ Phương.
Người dẫn đầu chắc là bà nội nhà họ Phương, bà nhìn rất có tinh thần, chẳng qua tuổi hơi lớn, bà lại rất hiền hòa, cười híp mắt.
Dư Điềm Điềm cười, gật đầu với họ một cái.
Người nhà họ Phương đều biết tình huống của cô, bà nội Phương cười nói: "Đi đường mệt lả rồi phải không, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Dư Điềm Điềm hai tay chắp lại với nhau, bày tỏ lòng cảm ơn với bọn họ, mỉm cười lắc đầu một cái.
Đứng bên cạnh bà nội Phương là một người phụ nữ, là chị cả của Phương Nghị, Phương Thu Lan, chị ấy cười tiếp đón: "Trước tiên ăn cơm, mọi người luôn chờ hai đứa đó!"
Ngoài ra còn có hai đứa nhỏ cột bím tóc hai củ cà rốt trên đầu, nhìn gương mặt vàng vọt gầy rộc, hẳn là Phương Mạn và Phương Hoài - em gái của Phương Nghị. Hai người lá gan có hơi nhỏ, một mực núp sau lưng Phương Thu Lan, nhưng lại hết sức tò mò với Dư Điềm Điềm, thỉnh thoảng lộ ra hai cái đầu nhỏ lặng lẽ nhìn cô.
Dư Điềm Điềm có chút buồn cười, cô cảm thấy người nhà họ Phương nhìn qua cũng rất nhiệt tình.
"Được rồi." Phương Nghị đem hành lý của cô xách vào trong phòng rồi lại đi ra.
Dư Điềm Điềm lại quay sang cảm ơn anh, Phương Thu Lan bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, lớn tiếng nói: "Không cần khách khí! Đó là em trai chị, em sau này có việc gì cần thì để em ấy giúp em làm, căn phòng kia cũng là em ấy giúp em dọn dẹp!"
Dư Điềm Điềm nghẹo đầu nhìn sang Phương Nghị, anh cũng quay lưng lại, một mình đi tới góc sân, cầm một bó cỏ khô lại đi vào phòng cô.
"Anh ấy dùng cây ngải xông một chút, như vậy trong phòng sẽ không có côn trùng." Phương Mạn rụt rè lấy hết dũng khí tiến lên nói.
Dư Điềm Điềm sờ đầu cô bé một cái, cười một tiếng.