Chương 18: Canh miến mướp 3

Sau khi vai chính xuống thôn quê, cũng dính dáng đến nhà họ Phương một chút, Phương Nghị còn giúp cô Liễu mấy lần, nguyên trong sách viết, đó là người trong lòng người đàn ông trầm mặc nhà họ Phương nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể chạm. Nhìn ra được, ban đầu tác giả muốn viết giữa Phương Nghị và vai chính có tình cảm yêu đương, đáng tiếc sau đó thiên vị, nam chính lên chức. Để làm tròn vai tiểu thuyết tình cảm, Phương Nghị còn đi tù mấy năm. Mặc dù sau khi ra tù cũng rất có thành tựu nhưng thanh xuân không có, bà nội Phương cũng bởi vì chuyện của cháu trai, không đợi được tới khi anh ra tù liền thương tâm mà qua đời.

Dư Điềm Điềm nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy bản thân quá ích kỷ, chuyển tới nhà bí thư chi bộ đi...

Dù sao qua hai năm nữa cũng có thể tham gia thi đại học, nhưng mà nguyên trong sách không miêu tả nhiều về nhà bí thư chi bộ, Dư Điềm Điềm không dám mạo hiểm.

Trong lúc tâm tư cô thay đổi liên tục, Triệu Hành Viễn đã nói xong, bảo mọi người giải tán.

Phương Thu Lan kéo Dư Điềm Điềm từ trong đám người đi ra, chị ấy có chút không hiểu nói thầm một tiếng: "Hôm nay Đại đội trưởng nói những chuyện này là có ý tứ gì?"

Phương Nghị cũng đi tới, liếc nhìn chị cả ngốc lại trầm trầm nói: "Đi."

Dư Điềm Điềm biết, Phương Thu Lan không nghĩ ra đạo lý trong chuyện này, nhưng Phương Nghị nhất định đã biết.

Quả nhiên đến nhà họ Phương, Phương Thu Lan lập tức đi tới trong phòng bà nội Phương. Mà Phương Nghị lại gọi Dư Điềm Điềm lại.

Dư Điềm Điềm quay đầu chờ anh nói chuyện.

Phương Nghị trầm mặc chốc lát, sau đó mới nói: "Cô đi tìm Đại đội trưởng?"

Thời gian sống chung với anh, Dư Điềm Điềm sẽ mang cuốn sổ và bút, cô rất nhanh viết xuống.

[Ừ.]

Phương Nghị biết, mặc dù cô gái này không biết nói chuyện nhưng là người rất có chủ ý, anh do dự một lát mới nói: "Thành phần nhà tôi thực sự không tốt, điều kiện lại kém, nhà Bí thư chi bộ lại rộng rãi, nhưng mà nhà ông ta có ba người con trai, cô đi qua..."

[Nếu bà nội quả thực không muốn để cho tôi ở lại, vậy tôi sẽ nghĩ chút biện pháp, nhưng mà nhà Bí thư chị bộ không được.]

Phương Nghị sau khi xem xong thì trầm mặc một hồi: "Vậy trước cứ như vậy, đợi tìm được nhà thích hợp rồi hãy nói."

[Được.]

Dư Điềm Điềm cũng biết, Phương Thu Lan nói cũng vô dụng, chuyện này Phương Nghị nói mới được.

[Còn có chuyện, anh có thể giúp tôi một chuyện không?[

Phương Nghị không nghĩ tới Dư Điềm Điềm sẽ tìm anh hỗ trợ, nói: "Giúp cái gì?"

[Tôi muốn nhận hai mươi cân đậu xanh, nhưng tôi không quen biết người, anh có cách nào không?[

Ánh mắt Phương Nghị trở nên cảnh giác: "Cô muốn nhiều đậu xanh như vậy làm gì?"

Dư Điềm Điềm trầm mặc một lát.

[Tôi muốn trị bệnh câm, anh yên tâm, anh chỉ cần giúp tôi thu thập đậu xanh, chuyện còn lại sẽ không dính tới anh.[

Lần này Phương Nghị hoàn toàn trầm mặc.

Anh không nghĩ tới bệnh của Dư Điềm Điềm còn thể chữa.

Dư Điềm Điềm đợi một lát, thấy người thanh niên trước mặt không có đáp ứng, trong lòng có chút thất vọng, cô đang chuẩn bị xoay người rời đi lại nghe anh nói: "Được."

Cô quay đầu lại, Phương Nghị mím môi, tránh ánh mắt của cô: "Sáng mai bốn giờ, tôi ra ngoài thu giúp cô, chuyện này không được để cho bà nội biết."

Dư Điềm Điềm vội vàng gật đầu một cái.

Sau khi Phương Nghị rời đi, Phương Thu Lan cũng đi ra từ phòng bà nội Phương, trên mặt chị ấy hiện lên vẻ áy náy, Dư Điềm Điềm nhìn một cái liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô vội khoát tay, tỏ ý Phương Thu Lan không nên tự trách, là cô và nhà họ Phương không có nhân duyên.

Phương Thu Lan cũng không biết bà nội Phương đột nhiên vì sao lại như vậy, trong lòng vừa không muốn từ bỏ Dư Điềm Điềm vừa xấu hổ.

"A Nghị, cháu vào đi." Giọng bà nội Phương truyền ra bên ngoài.

Phương Nghị để đồ thủ công trong tay xuống, hướng trong phòng đi tới.

"Em nghỉ ngơi sớm đi, chờ ngày mai bà nội suy nghĩ thông suốt, nói không chừng còn có cơ hội."

Dư Điềm Điềm mỉm cười nhìn chị ấy tỏ vẻ cảm ơn.

Trong phòng phía Đông, bà nội Phương ngồi ở trên giường đất, nghiêm túc đem vật thêu trong tay bỏ xuống trong giỏ, bà nghiêm nghị quát lên: "Quỳ xuống!"

Phương Nghị không nói hai lời liền quỳ xuống.

Bà nội Phương biết rõ tính khí cháu trai mình, lời nói thành khẩn lại thở dài nói: "Cháu sẽ không có ý tưởng giống như chị cả cháu đấy chứ?"

Trên mặt Phương Nghị không có biểu tình gì, "Cô ấy là cô gái trong thành phố, muốn đi thì đi, nhà chúng ta nghèo, điều kiện đích xác không tốt."

Bà nội Phương nhíu mày: "Bà có ý tứ này sao? Cháu còn giả ngu!"

Phương Nghị yên lặng không nói.

"Tối hôm qua, cháu ở trước cửa phòng con gái nhà người ta nói cái gì?" Bà nội Phương đột nhiên hỏi.

Phương Nghị chợt ngẩng đầu lên, bà nội nhìn thấy?