Đoạn thời gian trước trong huyện có biểu diễn văn nghệ, nói là có vũ đoàn ngoại quốc tới biểu diễn, Triệu Hành Viễn xuất thân là nông dân chất phát, nơi nào thấy qua người ngoại quốc, có được cơ hội tất nhiên liền lập tức chạy tới.
Nhóm vũ công đó tên hoa gì đó, dù sao thì đều đẹp mắt, mỗi cô gái xinh đẹp đều mặc váy trắng nhỏ, giống như thiên nga ở trên võ đài xoay tròn, nhảy, làm ánh mắt người khác đều phải nhìn thẳng.
Trên người Dư Điềm Điềm...
Thật giống như cũng có khí chất như những diễn viên múa vũ điệu kia.
Triệu Hành Viễn không thể nghĩ lung tung, ông ta còn đang bị làm phiền vì chuyện hai tuần sau thanh niên tri thức xuống thôn, sau khi tiễn người đi liền đóng cửa, ngồi ở trước bàn suy nghĩ lần này đại hội củng cố tư tưởng nên diễn giải thế nào.
*
Dư Điềm Điềm về tới nhà, Phương Mạn và Phương Hoài lập tức liền từ trong sân chạy ra, khẩn trương nhìn cô.
Phương Thu Lan cũng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm: "Em trở lại rồi, hai đứa nhỏ này ngồi ở trong sân đợi em hồi lâu."
Dư Điềm Điềm giơ tay sờ đầu hai đứa nhỏ như an ủi.
Bà nội Phương cũng đi ra, hiển nhiên hôm nay chuyện phát sinh ở phòng ăn bọn họ đều nghe nói. Hơn nữa bây giờ thời gian tan tầm đã qua lâu vẫn không thấy Dư Điềm Điềm trở về, mọi người trong nhà họ Phương đều lo lắng cũng rất bình thường.
Trừ một người.
Phương Nghị đang đưa lưng về phía cửa viện đốn củi, một chút lại một chút, bổ củi vừa nhanh vừa dứt khoát, giống như đống củi kia có hận thù gì với anh, như phát tiết ra ngoài.
Dư Điềm Điềm nhìn anh một cái, từ bóng lưng của anh cô nhìn ra anh có một chút bực bội.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì chị cả Phương đã sắp làm xong thức ăn, Dư Điềm Điềm liền đi tới hỗ trợ.
Ánh mắt bà nội Phương tinh tường, bà nhìn thấy rõ ràng hơn người khác, thời điểm Dư Điềm Điềm đẩy cửa vào, bóng lưng cháu trai nhà bà trong nháy mắt liền cương lên, sau đó lại mạnh tay bổ củi, không biết là đang giận dỗi với ai.
Ánh mắt nhìn sâu xa của bà nội Phương híp lại một cái, lại nhìn phòng bếp một chút, từ từ chống gậy, đi vào trong nhà...
Trong lòng Phương Thu Lan cũng nhớ Dư Điềm Điềm, cơm tối nấu một nồi cơm khoai lang đỏ đơn giản, xào một đĩa rau củ dại, một đĩa rau dưa muối.
Dư Điềm Điềm nhìn thấy vậy thì không chịu, cơm đã nấu xong rồi, cô liền lấy lương thực từ trong túi của cô ra một miếng miến, dùng nước sôi ngâm mềm, lại nhờ chị cả Phương ra vườn trồng rau hái ít mướp non, chuẩn bị nấu canh miến mướp.
Trong mắt người nhà họ Phương, miến cũng là lương thực, Phương Thu Lan muốn đi ngăn cản nhưng Dư Điềm Điềm tay mắt lanh lẹ liền ngâm xong, chị ấy không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, ra vườn hái rau.
Đợt này mướp non vừa đủ già, hái xuống lột sạch vỏ, cắt thành từng khối hình thoi, thừa dịp lúc Phương Thu Lan đi ra, Dư Điềm Điềm đốt nóng nồi rồi bỏ một miếng mỡ heo nhỏ vào.
Mỡ heo nấu canh mới thơm.
Canh không có thịt, làm sao không có chút mỡ được.
Mỡ heo bị nóng, nháy mắt liền tỏa ra mùi thơm, cô bỏ hành tỏi vào tạo hương, bỏ mướp non vào đảo đều sau đó đổ nước vào, sau khi mướp đã chín thì bỏ miến đã ngâm mềm vào, thêm củi lửa cho cháy mạnh, cuối cùng bỏ thêm chút dầu mè, canh mướp liền nấu xong.
Phương Mạn và Phương Hoài đã sớm bị mùi thơm hấp dẫn đứng chờ ở cửa phòng bếp, còn những người khác trong nhà họ Phương làm sao không ngửi được mùi thơm.
Canh mướp vốn nên thêm chút thịt nạc, nhưng trước mắt không có điều kiện này, không thể làm gì khác hơn là dùng mỡ heo thay thế, nhưng đối với người nhà họ Phương, có thể ăn được mỡ heo đã xem như là ăn được mỹ vị rồi.
Ngày thường cố gắng ăn một bữa cơm khoai lang đỏ khô khan, bây giờ có canh, cũng làm người khác có xúc động muốn nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi ăn xong, chị cả Phương vẫn cướp chén đi rửa, bà nội Phương liền gọi Dư Điềm Điềm vào phòng, nói có vài lời muốn nói với cô.
Dư Điềm Điềm mơ hồ đoán được một ít.
Quả nhiên, bà nội Phương đầu tiên là hiền hòa hỏi một chút chuyện phát sinh ở phòng ăn hôm nay, Dư Điềm Điềm trả lời từ câu, sau khi hỏi xong, bà nội Phương do dự một chút có nên nói ra suy nghĩ của bà hay không.
"Đứa bé ngoan, bà nội biết cháu là đứa bé ngoan, nhưng điều kiện của nhà họ Phương, cháu cũng nhìn thấy, bà nội cảm thấy....Để cháu ở trong điều kiện này thật sự là quá ủy khuất, không bằng bà nội ra mặt, để cháu đến ở nhà bí thư chi bộ? Mặc dù bà lão già này không có bản lĩnh gì, nhưng nhà bí thư chi bộ còn thiếu bà một ân huệ, hẳn là không có vấn đề gì lớn, mẹ cháu gửi lương thực và phiếu lương, nhà chúng ta cũng không lấy một phần, tất cả sẽ để anh Nghị đưa qua cho cháu, được không?"
Dư Điềm Điềm sững sờ ở tại chỗ.