Chương 12: Phòng ăn công xã 1

Nhưng chuyện này làm sao cô biết? Còn tùy tiền nói ở trên miệng, Phương Nghị cảm thấy không thể tin, lại lập tức vò tờ giấy thành một cục, xong vẫn chưa yên tâm, anh mở ra lần nữa, xé nát cuối cùng hoàn toàn tiêu hủy.

Ánh mắt anh phức tạp nhìn phòng Dư Điềm Điềm, một màn này vừa vặn bị Phương Thu Lan mới vừa rửa chén xong đi ra nhìn thấy, chị ấy theo ánh mắt của em trai lớn nhìn sang, trong lòng một cái lộp bộp, hoảng hốt ý thức được cái gì.

Dư Điềm Điềm không biết chút nào về chuyện cô thuận miệng nói lại khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng Phương Nghị, cô thoải mái tắm, ngồi ở mép giường lau tóc.

Phòng này đông ấm hạ mát, cửa sổ chạm hoa có ánh trăng nhẹ nhàng rải vào, trên mặt đất hiện ra hoa văn, trong phòng tràn ngập một cổ hơi thở đặc biệt của nhà cũ và mùi thảo dược.

Sau khi cô lau khô tóc, cô lấy chiếc túi nhỏ từ trên tủ đầu giường ra.

Kiểm tra lại một chút, trước mắt là tất cả "tài sản" của cô.

Một hào một xu, Dư Điềm Điềm thậm chí đều cất giữ rất cẩn thận, hết sức trân quý, lúc đi Ngô Hồng Hà chỉ cho cô hai mươi đồng, Dư Điềm Điềm biết ý bà ta, tiền ăn và ở hai năm này đã được gửi tới nhà họ Phương rồi, có thể cho cô hai mươi đồng đã không tệ.

Dư Điềm Điềm cũng không muốn so đo, ngày mai cô sẽ đi làm ở phòng ăn công xã, mỗi tháng phòng ăn công xã bao nhiêu đều ghi sổ, cô từ từ tích góp, miễn không đói bụng là được.

Nhưng muốn đi tỉnh thành chữa bệnh câm, sợ rằng còn xa mới đủ.

Mười chín đồng bốn hào bảy xu, phiếu thịt có chín cân sáu lạng, đây là tất cả tài sản trước mắt của Dư Điềm Điềm.

Cô tỉ mỉ suy tư, thời đại này mua đi bán lại, đây là phương pháp kiếm tiền nhanh nhất, chẳng qua nguy hiểm quá lớn, bây giờ cô chỉ có một mình còn không nói chuyện được, rất dễ dàng chịu thiệt.

Xem ra, còn phải đi từng bước một.

Cất tất cả phiếu thịt và tiền, cô chuẩn bị đi ngủ, vào lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Ngủ chưa?" Là thanh âm của Phương Nghị.

Dư Điềm Điềm đi qua mở cửa.

Một người đàn ông, nửa đêm tới gõ cửa phòng cô, Phương Nghị cũng biết hành động của anh không thỏa đáng, nhưng anh vướng mắc thật lâu, vẫn phải tới, nhưng mà anh đưa lưng về phía cửa, ánh mắt không dám nhìn vào trong phòng dù chỉ một chút.

Thanh âm của anh trầm thấp, tốc độ nói chuyện nhanh: "Tôi không biết cô từ đâu nghe được phong thanh, nhưng lần sau không nên nói nữa, thành phần nhà chúng tôi vốn không tốt, trải qua rất cực khổ, cô cũng không cần để ý người như vậy, lời ngày hôm nay tôi xem như chưa từng nghe qua."

Nói xong, giống như đi chạy trốn vậy.

Chẳng qua còn không đợi anh đi được hai bước, Dư Điềm Điềm đã kéo anh lại.

Phương Nghị không thể tin quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Dư Điềm Điềm.

Cô xác thật nghe không hiểu những lời Phương Nghị nói.

Nhưng ở góc độ của Phương Nghị, cô gái này không chỉ giật dây anh làm mua đi bán lại, còn chủ động kéo tay anh, chỗ anh bị đυ.ng chạm giống như một khối da bị lửa đốt nóng vậy, tay cô vừa mềm vừa trắng, Phương Nghị giống như bị đυ.ng phải thuốc độc, trong nháy mắt bỏ đi.

Dư Điềm Điềm ngây ngốc tại chỗ.

Lấy lại tinh thần lần nữa thì đã không có bóng dáng của người đàn ông, mà cho tới bây giờ, Dư Điềm Điềm mới rõ ràng suy nghĩ của anh, hóa ra là vì cô viết câu nói kia.

Dư Điềm Điềm dở khóc dở cười.

Cô căn bản chỉ là vô tâm.

Dù sao ở góc độ của cô, tự do mua bán là một chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên ngược lại là do cô sơ sót, Phương Nghị nhạy cảm như vậy, sợ là hiểu lầm chuyện gì.

Cô không có suy nghĩ nhiều, bởi vì quả thực quá mệt mỏi, trở về lên giường, Dư Điềm Điềm liền ngả đầu ngủ thϊếp đi.

Chẳng qua phòng người đàn ông bên kia, lăn qua lộn lại tới nữa đêm cũng chưa ngủ được.

*

Phòng ăn công xã thôn Tỳ Ba ở tại đầu thôn, mỗi sáng sớm, tất cả công nhân nam nữ đều xếp hàng ở phòng ăn nhận một phần bữa sáng, buổi trưa, muốn tới phòng ăn sẽ tới phòng ăn, không muốn thì trở về ăn, nhưng cơm chiều thì tùy, cũng chính là Dư Điềm Điềm phụ trách hai bữa cơm chính.

Hôm nay sáng sớm cô phải ra cửa.

Chị cả Phương ở cửa chờ cô, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, Phương Thu Lan giải thích: "Dù sao đều đi chung, thuận đường."

Chị ấy nói lung tung, Dư Điềm Điềm lại nhạy cảm ý thức được chuyện gì.

Ngày hôm qua Phương Mạn cũng thuận miệng nói vậy, rất rõ ràng chính là có người nhờ vả trước. Chẳng qua người ta không nói, Dư Điềm Điềm cũng không tự mình đa tình hỏi rõ.

Vào lúc này mới sáu giờ, trời mới vừa sáng.

Dọc theo đường đi, chị cả Phương không ngừng giới thiệu với cô một số người, nhà và đường xá, nói cho cô đến lúc đó nếu có một mình thì nên đi thế nào, Dư Điềm Điềm đều ghi nhớ.