Chương 35

Mặc áo blue trắng cùng khẩu trang, Văn Dục có chút suy yếu, cả người tựa vào trên vách tường thở dốc, sắc mặt có chút tái nhợt. Phó Cự đi đến, hắn nhìn thoáng qua Văn Dục, đi đến chỗ bình nước lấy nước đưa cho Văn Dục.

-“Cám ơn!” Văn Dục tiếp nhận cốc nước liền uống một hơi cạn sạch, môi vẫn là trở nên trắng.

-“Tiểu Dục a, hiện tại muốn bỏ cuộc vẫn là có thể. Thực nghiệm này chúng ta cũng gần làm được giai đoạn sau mà thôi. Mới chỉ làm thí nghiệm với động vật, hơn nữa cũng không rõ cơ thể người có thể nhận hay không.” Phó Cự có chút mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh.

-“Giáo thụ, đừng bỏ cuộc…Ta sắp không còn thời gian!” Văn Dục nắm chặt áo Phó Cự, mãn nhãn khát cầu “Giáo thụ, ta có thể. Ta nhất định có thể!”

-“Không thể vào, giáo thụ đang nghỉ ngơi!” Ngoài cửa, tiếng của trợ lý truyền vào, lập tức cửa bị đá văng ra. Văn Dục kinh ngạc nhìn người tới: “Kì Hoằng!”

-“Văn Dục, ngươi quả thực ở trong này. Vì sao?” Vừa vào liền hỏi, Lạc Kì Hoằng rất là tức giận cầm lấy áo Văn Dục “Ngươi điên rồi!”

-“Kì Hoằng…” Văn Dục gian nan nhìn Lạc Kì Hoằng. Lúc trước cùng giáo thụ lén hiệp nghị. Chuyện này không thể làm cho bất luận kẻ nào biết, tính cả trợ lý của giáo thụ cũng không biết. Nhưng là nói như thế nào đều là bạn thân từ nhỏ, Kì Hoằng thông minh như vậy, sao lại không biết a!

-“Theo ta về!” Lạc Kì Hoằng gào thét.

Phó Cự vẻ mặt bất đắc dĩ. Loại trường hợp này, hắn lão nhân gia vẫn là tránh đi một chút có vẻ tốt hơn! Vì thế, Phó lão nhân gia lập tức chạy ra.

-“Kì Hoằng, đây là lý do duy nhất để ta giữ lại hắn!” Văn Dục ưu thương nhìn Lạc Kì Hoằng. Cặp mắt đen như trân châu tràn đầy bọt nước “Ta không muốn bởi vì không có biện pháp cho hắn một gia đình đầy đủ mà khiến hắn phải chịu bức bách cùng áp lực của gia tộc…Kì Hoằng…”

Nguồn:

-“Ngươi điên rồi hay là đầu óc bị nước vào? Nam nhân kia rốt cuộc làm gì đáng giá ngươi thương hắn, ngay cả sinh mệnh đều có thể không cần. Nếu liền bởi vì vậy mà hắn vứt bỏ ngươi, cho dù tương lai ngươi có đứa nhỏ của hắn, vậy thì thế nào? Ngươi cảm thấy sẽ có một ngày hắn sẽ không nghĩ ngươi là quái vật sao? Ngươi cam đoan gia tộc của hắn sẽ chúc phúc cho các ngươi sao? Văn Dục, ngươi tỉnh táo một chút a! Ngươi là nam nhân, ngươi là nam nhân a!!!”

-“Ta biết! Ta biết!” Văn Dục đẩy ra Lạc Kì Hoằng, cả người tê liệt ngồi dưới đất, nước mắt đã muốn xẹt qua hai má tái nhợt của hắn “Nhưng mà…ta thương hắn…ta muốn đem sở hữu của ta đều cho hắn…hết thảy…hết thảy đều muốn cho hắn…tính cả những cái không có khả năng đều cho hắn…”

-“Văn Dục!” Lạc Kì Hoằng cơ hồ rống cả lên, sau đó hướng trên mặt Văn Dục giơ lên một đấm “Ngươi con mẹ nó tỉnh táo một chút cho ta! Ngươi cho là ngươi là cái gì! Ngay cả cái tôn nghiêm tối thiểu làm nam nhân đều có thể buông tha cho sao?”

-“Từ khi yêu hắn…cái gì ta đều có thể từ bỏ…” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười “Ngươi nói xem…vì sao bươm bướm lại lao vào lửa…Biết rõ kết quả nhất định sẽ chết…nhưng lại vẫn không hối hận như vậy…Đó là bởi vì yêu thâm trầm…yêu không hối hận a!”

-“…Ngươi!” Lạc Kì Hoằng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt ngày xưa bộ dáng yếu ớt như vậy. Hắn đột nhiên khóc mà quỳ xuống, đem Văn Dục gắt gao ôm vào trong ngực “Ngươi hỗn đản này! Thế giới này còn nhiều người như vậy, ngươi sao lại liền cố tình yêu người này a! Ngươi xứng đáng bị thương…đến lúc đó có khóc cũng đừng tới tìm ta a!”.

-“Kì Hoằng…thực xin lỗi…” Văn Dục ôm lấy Lạc Kì Hoằng, dúi đầu thật sâu vào hõm vai hắn “Đây là việc duy nhất ta có thể làm vì hắn…”

Phó Cự đứng ở ngoài cửa, mạnh hít một hơi lại thở ra, bất đắc dĩ nở nụ cười. Trên thế giới này, sao lại còn có người cố chấp như vậy a? Xem ra vụиɠ ŧяộʍ tiết lộ cho Kì Hoằng cũng không thể thay đổi được gì! Xem ra chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Nói thật, Phó Cự thật đúng là một chút nắm chắc đều không có. Mắt thấy tháng trước làm thực nghiệm cũng sắp thành công, con chuột bạch đực nhỏ kia đã mang thai, trước mắt vẫn là có vẻ an toàn, hơn nữa rất nhanh sinh, hơn nữa…Phó lão nhân gia cũng đã biết kết cục.

Nam nhân kia thật sự là hạnh phúc, có thể được Văn Dục phấn đấu quên mình yêu như vậy…