Đằng Dĩnh Chi muốn bỏ đi, nhưng rõ ràng những người xung quanh không cho phép.
Cậu cúi đầu không nhìn về phía đối diện, quyết định coi như không biết gì và chậm rãi mở túi giấy ra tự mình ăn.
Lục á như thường lệ mang trà đỏ tới, nhưng cho Đằng Dĩnh Chi thì là một bình trà sữa đậu đỏ vừa mới pha xong.
Mùi gà nướng không quá nồng, nhưng như dự đoán, nó hòa lẫn với hương rượu trên người của Đằng Dĩnh Chi, khiến Đằng Tùng vô thức nhíu mày. Anh dùng hai ngón tay đẩy cốc trà đỏ đi, ra hiệu cho Lục bá mở chai rượu đào mới mua.
Lục bá rời đi không lâu thì trở lại với một cốc rượu đào, cẩn trọng đặt xuống cạnh tay Đằng Tùng.
Đằng Tùng nhấp một ngụm, mùi rượu rất nhẹ, hương đào đậm hơn, không giống lắm với hương rượu đào trên người Đằng Dĩnh Chi, hương rượu của cậu lại nồng hơn. Uống hết một cốc nhưng chẳng có tác dụng gì, rõ ràng không phải do mùi vị, nếu không phải hương rượu trên người Đằng Dĩnh Chi thì không được.
Thiếu niên ngồi bên cạnh lặng lẽ gặm đùi gà, Đằng Tùng nghiêng đầu nhìn cậu, đưa tay vỗ nhẹ lên mái tóc bông xù của cậu, dường như muốn vỗ ra chút mùi hương.
Cặp vợ chồng đối diện chờ đợi đã lâu, gần như không còn kiên nhẫn, nhưng cũng không dám mở lời trước.
Cuối cùng, Đằng Tùng đặt ly rượu xuống, đáy cốc chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh lanh lảnh, khí thế ngạo nghễ của người ở vị trí cao lộ ra trong khoảnh khắc. "Nói đi."
Đằng Thụy Thừa nhanh chóng lên tiếng: "Là thế này, ngày 21 là sinh nhật Tiểu Nguy. Bọn ta đã bàn bạc tối qua, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nó tại nhà. 20 tuổi mà, chắc chắn phải long trọng một chút. Đứa trẻ này vừa mới được đón về, cũng là dịp tốt để giới thiệu thân phận của nó với bên ngoài."
"Ngày 21 chẳng phải là sinh nhật của Dĩnh Chi sao?" Đằng Tùng thờ ơ nói.
Hạ Tây Đường liếc nhìn Đằng Dĩnh Chi, người không hề ngẩng đầu lên, "Trước đây đã tra qua rồi, Dĩnh Chi là người sinh sau, sinh nhật thực ra là vào rạng sáng ngày 22, Tiểu Nguy mới là ngày 21. Bây giờ Tiểu Nguy đã về, thì sinh nhật của Dĩnh Chi hãy lùi lại một ngày. Sinh nhật tròn 20 tuổi như vậy, vẫn nên tổ chức riêng cho tốt hơn."
Đằng Thụy Thừa rõ ràng đồng ý với cách làm này, nhưng cũng biết sẽ hơi thiệt thòi cho Đằng Dĩnh Chi, chỉ gật đầu một cách ngượng ngùng bên cạnh.
Đằng Dĩnh Chi cúi đầu không phản ứng gì, cậu đã sớm biết chuyện này. Từ nay trở đi, sinh nhật của cậu sẽ dời đến ngày 22. Đó mới là sinh nhật thật sự của nguyên chủ, nhưng không phải của cậu, sinh nhật của cậu là ngày 21. Nghe những điều này, không tránh khỏi cảm thấy buồn bã, trong lòng cũng hiểu rõ cho dù nói gì hay làm gì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng giả vờ không nghe thấy.
Dù sao sau này cậu cũng không có cơ hội tổ chức sinh nhật nữa.
Trong mắt đa số mọi người, mọi thứ cậu đang có bây giờ đều là vì đã chiếm đoạt của Hạ Nguy trong 20 năm qua. Cậu vốn nên cảm thấy có lỗi với Hạ Nguy, việc nhường một ngày sinh nhật cũng là điều nên làm. Nếu thực sự tranh luận, ai cũng sẽ không cho rằng cậu có lý.
Sự im lặng của cậu bị Đằng Tùng nhìn thấy, sự thất vọng trong ánh mắt tự nhiên cũng không thoát khỏi tầm mắt, anh lên tiếng hỏi: "Dĩnh Chi không có ý kiến gì sao?"
Đằng Dĩnh Chi bất ngờ bị gọi tên, lưng chợt cứng lại sợ mình che giấu không tốt cảm xúc sẽ bị phát hiện, nên không ngẩng đầu cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong mắt Đằng Tùng lập tức đầy vẻ không hài lòng, giọng điệu cũng thay đổi, "Nếu đã không có ý kiến gì, thì chuyện trong nhà các người muốn làm thế nào thì làm, không cần cố tình hỏi tôi."
Hạ Tây Đường lén lút thúc nhẹ vào hông Đằng Thụy Thừa, thúc giục ông lên tiếng. Đằng Thụy Thừa ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, "Con bình thường rời đi vào ngày 20, lần này có thể ở lại thêm một ngày không? Tiểu Nguy là em ruột của con, nó lần đầu tiên ở nhà tổ chức sinh nhật..."
"Không có thời gian." Ánh sáng trong mắt Đằng Tùng gần như sắp tràn ra ngoài, người có mắt đều có thể thấy anh đang không vui.
Thậm chí còn không nghe hết câu đã trực tiếp cắt đứt, Đằng Thụy Thừa cũng không dám tiếp tục nói nữa.
Cặp vợ chồng này đã suy nghĩ đến mọi khía cạnh để xem xét Hạ Nguy. Nếu Đằng tiên sinh có thể xuất hiện công khai tại bữa tiệc sinh nhật của Hạ Nguy, điều đó chẳng khác nào nâng cao thân phận của hắn, không ai dám khinh thường tiểu thiếu gia vừa được tìm về.
Họ lại hoàn toàn không nghĩ đến Đằng Dĩnh Chi, cái tiểu thiếu gia giả mạo này sẽ phải chịu đựng những bàn tán như thế nào. Đã là em ruột của Đằng tiên sinh trong suốt 20 năm, nhưng chưa từng thấy Đằng tiên sinh dành thời gian để nói một câu "Chúc mừng sinh nhật" với cậu.
Một người thật, một người giả, người thật được Đằng tiên sinh yêu quý, còn người giả thì bản chất đã là giả, thậm chí ngay cả họ cũng là cướp lấy mà có.
Đối với người ngoài thì không sao, nhưng những tiểu thiếu gia, tiểu thư trong dòng họ sẽ nhìn nhận Đằng Dĩnh Chi như thế nào trong tương lai?
"Đổi sinh nhật rồi, họ có cần đổi theo không?" Giọng điệu Đằng Tùng lạnh lẽo như thép, hơi thở nặng nề.
Hạ Nguy đã được công nhận trở lại gia đình, việc đổi họ trở lại cũng là điều hợp lý, Đằng Thụy Thừa định gật đầu thì lại cảm thấy lưng bị đâm nhẹ một cái. Ông lén lút quay đầu, thấy Hạ Tây Đường sắc mặt tái mét đang nhỏ nhẹ lắc đầu.
Đằng Thụy Thừa không hiểu tình hình, suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản, còn Hạ Tây Đường chỉ cần nhìn sắc mặt của Đằng tiên sinh đã toát mồ hôi lạnh.
Đằng tiên sinh không hề đưa ra một đề nghị, mà rõ ràng là đang chế giễu hai người họ.
Hạ Nguy đổi họ thành Đằng, còn Đằng Dĩnh Chi đổi họ thành Hạ. Hạ Tây Đường còn có chút tự biết mình, chuyện này không dám nghĩ tới, cho dù có đổi cũng không thể để Đằng Dĩnh Chi đổi, nếu không chẳng phải rõ ràng tuyên bố rằng Đằng Dĩnh Chi bị họ đá ra ngoài hay sao? Đằng tiên sinh đã bày tỏ thái độ của mình, nếu thực sự đổi, thì không chỉ Đằng tiên sinh, mà ngay cả lão gia cũng sẽ nổi giận, nếu không lột da hai người họ thì cũng xem như may mắn.
Đằng Thụy Thừa lúc này mới nhận ra, vội vã lắc tay: "Không không không, chắc chắn không cần đâu."
Đằng Tùng nghiêng đầu nói với Đằng Dĩnh Chi, người vẫn còn ngồi ngây ra bên cạnh: "Em vừa rồi định đi làm gì thì đi đi, ở đây không cần em tháp tùng."
"Vâng…" Không khí càng lúc càng căng thẳng, Đằng Dĩnh Chi đã sớm muốn chạy, vừa nghe lập tức đứng dậy đi về hướng bếp.
Chỉ là lúc này cậu mới chợt nhận ra, phải chăng mình vừa bị anh trai đuổi đi?
Vì vừa mới bị cướp sinh nhật, Đằng Dĩnh Chi im lặng chấp nhận, không một chút nào tự mình đấu tranh, nhút nhát, sợ sệt và trốn tránh. Hôm qua vừa hứa với bản thân rằng sau này khi bị bắt nạt sẽ phản kháng, hôm nay bị bắt nạt ngay trước mặt mà vẫn không có phản ứng gì.
Đằng Dĩnh Chi thở dài một hơi. Cậu biết rõ rằng anh trai mình càng quý trọng tính cách kiên cường, không chịu khuất phục của Hạ Nguy, còn chán ghét sự nhút nhát và hiền lành mà cậu thể hiện. Dần dần, điều này chỉ khiến cậu càng lúc càng bị đẩy xa hơn, nhưng cậu không biết phải làm gì để trong những ràng buộc của cốt truyện này có thể tránh được điều đó.
Liệu cậu vừa rồi có nên tranh luận với ba mẹ một chút không? Nếu cậu mở miệng, chắc chắn anh trai sẽ giúp cậu, nhưng sau đó có thể sẽ thay đổi mọi thứ và dẫn đến hồi tưởng…
Không có cách nào giải quyết.
Cậu ném xương gà đi, rửa tay thật sạch rồi chuẩn bị nhanh chóng làm món tráng miệng để bỏ vào tủ lạnh, hy vọng anh trai sẽ có thể ăn bánh ngon, tâm trạng sẽ khá hơn một chút.
Hiện tại tâm trạng của Đằng Tùng thật sự không tốt. Khi Đằng Dĩnh Chi rời đi, sự tức giận trong mắt anh càng rõ ràng hơn.
Không khí trong đại sảnh lạnh lẽo và cứng ngắc.
Đằng Tùng nhìn cặp vợ chồng đối diện, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy phẫn nộ, anh lên tiếng mắng: "Hai người các ngươi thật là ngu ngốc, chỉ vì một chuyện nhỏ mà khiến gia đình bất hòa. Nếu đã muốn cắt đứt quan hệ với Dĩnh Chi, thì ba người các ngươi cút khỏi đây rồi tự lập một gia đình đi!"
Đằng Thụy Thừa sợ hãi đứng sững, còn Hạ Tây Đường cũng hoảng loạn, tim đập thình thịch, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Đây, đây sao lại là cắt đứt quan hệ với Dĩnh Chi? Bọn ta chưa bao giờ nghĩ như vậy!" Đằng Thụy Thừa vội vàng biện minh, ông thật sự không có ý nghĩ đó, mặc dù việc Hạ Nguy trở về phần nào đã mang lại cho ông một chút áp lực, nhưng đây cũng là điều không thể tránh khỏi. Ông luôn cảm thấy hai đứa trẻ ở bên nhau lâu ngày thì sẽ tốt hơn.
Đằng Thụy Thừa hoàn toàn không nghĩ đến việc từ bỏ Đằng Dĩnh Chi. Trong suốt 20 năm, nuôi một con mèo con hay chó con cũng có tình cảm, huống chi là nuôi một đứa trẻ từ nhỏ bên cạnh, nó còn biết nũng nịu, làm nũng và nghe lời nữa?
Đằng Thụy Thừa cảm thấy bị oan, kích động đến mức mặt đỏ bừng: "Con, con sao có thể nói như vậy?"
"Đúng vậy, Đằng tiên sinh, chúng tôi có thể đã suy nghĩ nhiều hơn cho Hạ Nguy, nhưng ngài cũng phải nghĩ đến đứa trẻ đã lang thang bên ngoài bao nhiêu năm, chịu đựng biết bao khổ sở… Ngài chưa có con, đương nhiên không thể hiểu cảm giác của chúng tôi khi thấy con cái mình phải chịu khổ." Hạ Tây Đường không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Tùng, nhưng miệng thì không chịu nhượng bộ.
Không ngờ câu trả lời lại là sự tức giận không thể kiềm chế của Đằng Tùng: "Câm miệng!"
Cặp vợ chồng bị dọa đến mức sững sờ, nét mặt đầy sợ hãi. Đằng Tùng từ nhỏ đã trầm lặng, ổn trọng, lại lớn lên bên lão gia từ sớm, từ sáu bảy tuổi đã biết giấu cảm xúc, mọi thứ không thể đọc từ gương mặt anh. Đây là lần đầu tiên họ thấy Đằng Tùng mất kiểm soát và lộ vẻ tức giận.
Ngay cả Đằng Dĩnh Chi trong bếp cũng bị tiếng hét làm cho giật mình, tay cầm khuôn bánh bất chợt rơi xuống đất.
Không biết trong đại sảnh xảy ra chuyện gì, Đằng Dĩnh Chi bị bầu không khí này ảnh hưởng, không khỏi cảm thấy lo lắng. Cậu nhặt khuôn bánh lên và đặt lại vào chỗ cũ, không kìm được bước ra khỏi bếp, đứng ở hành lang bên ngoài, muốn nghe chuyện gì đang diễn ra, tại sao anh trai lại tức giận như vậy.
Giọng nói đầy tức giận của Đằng Tùng vang lên, ảm đạm: "Hắn chịu khổ bên ngoài, có phải do Dĩnh Chi gây ra không? Liên quan gì đến Dĩnh Chi mà các người lại phải bày ra bộ mặt đó, ép buộc em ấy phải nuốt xuống nỗi uất ức này! Các người muốn đón Hạ Nguy về, nhưng một là không hiểu rõ thái độ của Hạ Nguy đối với Dĩnh Chi, hai là không quan tâm đến tâm trạng của Dĩnh Chi sau khi thay đổi thân phận, vội vàng đón người về nhà, gây ra một loạt vấn đề như vậy. Một chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết nổi, các người còn mặt mũi nào đến trước mặt tôi mà nói những điều này?"
Đằng Thụy Thừa chưa bao giờ nghĩ vấn đề từ góc độ này, giờ nghe Đằng Tùng ném những lời này vào mặt mình, một lúc cảm thấy xấu hổ: "Quả thật bọn ta đã suy nghĩ không chu đáo…"
Hạ Tây Đường sợ hãi đến mức không dám thở, người cứng đờ ngồi tại chỗ, không dám nhắc đến Hạ Nguy một lần nào.
Bà sợ rằng vì cách xử lý không công bằng của hai vợ chồng họ mà khiến Đằng tiên sinh cũng ghét bỏ Hạ Nguy.
"Biết rồi thì mau cút đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi!" Đằng Tùng bực bội rót một ly rượu đào, "Nếu chuyện này không xử lý tốt, sau này nếu tôi thấy Hạ Nguy có hành động gì nhằm vào Dĩnh Chi, thì tôi sẽ tự mình xử lý. Để xem ai trong hai bọn họ sẽ khiến các người đau lòng."
Câu nói này chứa đựng sự đe dọa đã rõ ràng, Hạ Tây Đường sớm đã tái mặt.
Đằng Thụy Thừa không dám cũng như không còn mặt mũi để nói thêm gì, mệnh lệnh đuổi khách đã được ban ra, ông vội vàng đứng dậy, kéo theo Hạ Tây Đường, mặt mũi bần thần rời khỏi ngôi nhà nhỏ.