Đừng nói đến lớp 10 Trì - mới đến chưa tới hai thàng-Ngải Bắc: “....”
Trì Ngải Bắc gấp tờ giấy lại, nhe răng cười với Giang Dư: “Học ủy ca ca, nếu không cậu đứng đầu bang của tôi đi...”
Giang Dư nheo mắt, lập tức ngắt lời cậu: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nếu không phải vừa thấy Lâm Tu đi tới, chắc chắn Trì Ngải Bắc sẽ còn tiếp tục lải nhải một hồi. Cậu quay đầu nhìn về phía Lâm Tu, đôi mắt cong cong, nở nụ cười tựa như chú mèo vẫn còn đnag ngái ngủ: “Ca anh đến đến rồi a.”
Cùng là một nụ cười, nhưng không hiểu sao Giang Dư lại cảm thấy nụ cười mà Trì Ngải Bắc dành cho Lâm Tu chân thành hơn hẳn so với nụ cười của cậu dành cho mình. Không rõ khác biệt nằm ở đâu, nhưng linh cảm mách bảo anh ta Giang Dư nụ cười của Ngải Bắc dành cho anh ta luôn có cái gì đó rất xảo trá.
Lâm Tu liếc mắt nhìn Giang Dư: “Hai cậu đang làm gì vậy?”
Trì Ngải Bắc nhanh chóng trả lời: “Học ủy ca ca đang giúp em giảng bài.”
Thường thì Trì Ngải Bắc hay chọc tức Giang Dư sau lưng, nhưng trước mặt Lâm Tu, cậu lại cố hết sức nói muôn vài lời tốt đẹp về Giang Dư. Dù sao thì cậu cũng muốn giữ vững tình bạn giữa Giang Dư và Lâm Tu, tránh để Giang Dư không nói một câu quay đầu đâm cho một nhát Lâm Tu.
Lâm Tu hỏi: “Giảng bài à?”
Nếu không nhìn thấy cây bút trong tay Giang Dư vẫn còn dính trên tờ đề thi của Trì Ngải Bắc, Lâm Tu chắc hẳn đã nghĩ rằng Trì Ngải Bắc lại đang bày trò quỷ yêu gì đây.
Giang Dư vốn không thích giảng bài cho người khác. Anh ta vốn rất thiếu kiên nhẫn, tính tình lại không hề tốt, chỉ cần giảng một lần mà người ta không hiểu thì anh ta sẽ lập tức đuổi đi cùng với đề bài.
Ở trong lớp, ai mà có thắc mắc gì thì đều sẵn sàng chờ đến hôm sau khi Lâm Tu tới sẽ mò tới hỏi, chứ chẳng ai dám tìm đến Giang Dư. Đến nay, người duy nhất thường xuyên hỏi bài Giang Dư chỉ có duy nhất Lâm Dương, nhưng cũng là người bị Giang Dư mắng là “đồ ngốc” nhiều nhất trong tất thảy mọi người.
Bị Lâm Tu nhìn chằm chằm khiến Giang Dư càng thêm không thoải mái, anh ta ném lại một câu: “Để bạn cùng bàn giảng cho cậu đi,” rồi quay đi không một lần ngoảnh lại.
Lâm Tu nhìn tờ đề thi trên bàn Trì Ngải Bắc. Đây là bài tập của ngày hôm qua, giờ đã đầy đáp án, nhưng đúng hay sai thì...
Trì Ngải Bắc hỏi: “Anh , anh còn giữ sách giáo khoa lớp 10 không?”
Lâm Tu hỏi lại: “Cậu muốn sách giáo khoa lớp 10 làm gì?”
Trì Ngải Bắc thở dài: “Kiến thức cơ bản của em kém quá, nên là em muốn ôn lại một chút kiến thức lớp 10.”
Trong lòng Lâm Tu nghĩ, kiến thức cơ bản của nhóc đâu chỉ kém từ cấp ba, thậm chí có khi còn phải ôn lại từ cấp hai hoặc có khi còn là từ tiểu học ý chứ.
“Không chắc nữa, để tôi về tìm xem.” Thời gian đã lâu, Lâm Tu không nhớ rõ còn giữ sách giáo khoa lớp 10 không. Nhìn Giang Dư, Lâm Tu không giấu được tò mò: “Làm sao cậu thuyết phục được cậu ta giảng bài cho cậu vậy?”
Lâm Dương bên cạnh nén không được mà muốn giơ tay lên, trong lòng rộn ràng như muốn nói: "Tôi, tôi biết chuyện này!"
Chuyện này bắt nguồn từ sự táo bạo của một kẻ liều mạng. Không chỉ kí©h thí©ɧ Giang Dư bằng câu “vĩnh viễn xếp thứ hai,” Trì Ngải Bắc còn dùng cách khích tướng để khiến Giang Dư giảng bài cho mình suốt cả đêm.
Trì Ngải Bắc vốn luôn biết cách vừa nịnh vừa chọc, tối qua cậu cố ý chọc tức Giang Dư, còn lúc này thì không tiếc lời khen ngợi trước mặt Giang Dư: “Học ủy ca ca thật tốt! Thấy thành tích của tôi kém nên chủ động giảng bài giúp em. Không những giảng rất rõ ràng, cậu ấy còn cực kỳ kiên nhẫn, chỉ giảng một lần là em đã hiểu ngay rồi. Thật không hổ danh là học bá, lợi hại thật! Giá mà em cũng giỏi như cậu ấy thì hay biết mấy!”
Giang Dư nghe lời khen mà cảm thấy lâng lâng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, giữa đôi mày cũng có xu hướng dãn ra đôi chút... Cái tên ngốc này cũng có chút lương tâm, không uổng công anh ta đã giảng bài cho cậu suốt cả đêm.
Lâm Tu nhìn biểu cảm khoa trương chỉ thiếu điều viết bốn chữ trên mặt ‘ tôi đang tâng bốc’ của Trì Ngải Bắc mà không nói nên lời: “......”Nịnh hót đến mức này, ai mà tin nổi.
_____
Tui sẽ thay đổi một chút cho nó không bị cấn he, nên có thể nội dung chương này sẽ hoi khác so với những chương trước ha, bởi là hai người edit hoàn toàn khác nhau hehe.