Thế nhưng sau này, cậu nhóc ngốc nghếch dần dần xa lánh anh ta, thậm chí không còn gọi anh ta là anh nữa, mà mỗi lần gặp anh ta đều trốn tránh. Mãi sau này, anh ta mới biết rằng Hạ Trần Cương và đám người kia luôn nói với cậu rằng anh ta không phải anh ruột của cậu, thậm chí còn dọa rằng anh ta sẽ hành hạ cậu trong tương lai.
...
Trong hành lang, Trì Ngải Bắc ôm bình trà lớn nhảy chân sáo tiến về phía trước. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cậu đã chấp nhận thực tế mình bị xuyên sách, đã đến đây thì cứ yên phận, cuộc đời cậu trước giờ vẫn luôn như thế.
Lâm Tu hỏi: "Sao em lại báo cảnh sát?"
Trì Ngải Bắc kiên định trả lời: "Vì anh trai em kiếm tiền rất vất vả."
Thực ra, lý do chính khiến Trì Ngải Bắc muốn đòi lại số tiền là vì cậu lo lắng nếu Lâm Tu và Trì Văn Đông không đạt được thỏa thuận, cậu vẫn có thể dùng số tiền này để lo liệu cho bà ngoại của Lâm Tu vào một viện dưỡng lão. Hai mươi vạn tuy không phải là số tiền lớn, nhưng cộng với tiền Lâm Tu kiếm từ công việc làm thêm, họ có thể trụ vững đến kỳ thi đại học.
Đột nhiên Trì Ngải Bắc nhớ ra điều gì: "Anh à, cho em xem hợp đồng anh ký với anh trai em."
Lâm Tu liếc nhìn cậu: "Anh không ký hợp đồng."
Trì Ngải Bắc lập tức mở to mắt kinh ngạc: "Không ký hợp đồng nghĩa là sao?"
Lâm Tu đáp: "Nghĩa là không ký."
"Vậy họ lừa em à?" Trì Ngải Bắc không thể tin rằng mình lại bị lừa như vậy, cậu quay người định tìm Trì Văn Đông: "Em phải tìm anh ấy để hỏi cho ra lẽ, anh ấy nói mà không giữ lời!"
Trì Ngải Bắc tỏ ra rất tức giận, cảm thấy Trì Văn Đông thật không đáng tin. Cậu đã từng nghĩ rằng ít nhất Trì Văn Đông không giống như bố mẹ cậu, nhưng bây giờ...
Thấy cậu nhóc ngốc này thay đổi thái độ nhanh như lật sách, vừa mới đây còn muốn chăm sóc Trì Văn Đông đến cuối đời, vậy mà giờ đã gọi anh ta bằng tên, Lâm Tu liền kéo cậu lại: "Anh ấy không hề nói mà không giữ lời. Anh đã xem hợp đồng, là anh không ký."
Trì Ngải Bắc không hiểu: "Tại sao?" Đó là sự đảm bảo mà cậu đã phải vờ ngốc để đổi lấy!
Lâm Tu không biết làm sao để giải thích cho cậu nhóc ngốc này rằng anh đã từ chối sự hỗ trợ từ cha mẹ cậu ta và yêu cầu Trì Văn Đông tài trợ cho mình. Chuyện này rất phức tạp, anh sợ nếu giải thích cậu cũng không hiểu.
Lâm Tu kéo Trì Ngải Bắc đi tiếp: "Bởi vì "con tin" đang ở trong tay anh."
Trì Ngải Bắc cau mày. Cậu hiểu rằng Lâm Tu đang ám chỉ mình là "con tin", nhưng cậu vẫn cảm thấy Lâm Tu quá liều lĩnh.
Cậu liền nói: "Anh tin không? Nếu em mà bị bắt cóc, ba mẹ em còn không thèm trả tiền chuộc đâu."
Lâm Tu có phần ngạc nhiên, không ngờ cậu nhóc ngốc này cũng nhận ra rằng ba mẹ không đối xử tốt với cậu. Anh trầm ngâm rồi đáp: "Yên tâm, anh trai em sẽ trả."
Chuyện Trì Ngải Bắc báo cảnh sát nhanh chóng lan truyền khắp trường học. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, dường như cậu nhóc ngốc nghếch này trở nên bất thường hơn.
Ngày đầu tiên đi học, cậu ta khóc lóc thảm thiết giữa sân trường. Ngày thứ hai, nghe nói cậu ta nằm úp mặt xuống bàn cả ngày không hề nhúc nhích. Đến ngày thứ ba, cậu ta báo cảnh sát bắt luôn cả Chu Minh Minh, người mà trước đây cậu chơi thân nhất!
Mọi người bắt đầu đồn đoán rằng, có lẽ trong kỳ nghỉ, cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó khiến đầu óc bị chấn động, có khi còn ngốc hơn cả trước đây.
Hạ Trần Cương vừa bước vào lớp thì đυ.ng phải Tần Vạn Bằng đang chạy ra ngoài, cậu ta nhíu mày, rít lên một tiếng: "Cậu bị ma đuổi à?"
Tần Vạn Bằng không kịp để ý đến cú va chạm đau đớn, liền vội vàng nói: "Cậu đi đâu vậy? Tôi đang định tìm cậu đây. Cậu ngốc kia sắp chuyển lớp rồi."
Hạ Trần Cương vừa mới hôm trước bị Trì Ngải Bắc làm phiền đến phát bực, cậu ta còn mong tên ngốc kia mau chóng biến đi cho rảnh nợ, liền đẩy Tần Vạn Bằng ra: "Đi đâu cũng được, liên quan gì đến tôi."
Vừa dứt lời, Hạ Trần Cương đã nhìn thấy Lâm Tu ngồi ở hàng ghế cuối của lớp mình, còn Trì Ngải Bắc đứng cạnh đó với chiếc ba lô đen trên lưng và một cái bình trà to hơn cả đầu cậu ta. Không biết Lâm Tu hỏi gì, Trì Ngải Bắc ngơ ngác lắc đầu.
Hạ Trần Cương giật mạnh tay áo Tần Vạn Bằng: "Cậu ta sao lại ở lớp chúng ta?"
"Ê, đừng kéo áo tôi." Tần Vạn Bằng lảo đảo một chút, cố gắng thoát ra khỏi tay Hạ Trần Cương và kéo lại đồng phục: "Tôi đã nói rồi, cậu ngốc kia sắp chuyển lớp."