Chương 22
"Ngươi cười ngốc cái gì vậy?" Tiểu Ngọc Nhi vừa nhấc mắt, liền thấy Đa Đạc đang ngây ngô cười, hơn nữa cười đến toàn thân nàng đều nổi da gà.
Đa Đạc hoàn hồn: "A, không có gì."
"Thật sự không có gì?" Tiểu Ngọc Nhi hồ nghi mà nhìn trên dưới đánh giá Đa Đạc một phen.
"Ai nha, thực không có gì, ngươi nhanh ăn đi, những điểm tâm này rất nhanh sẽ nguội." Đa Đạc vội nói sang chuyện khác, bất quá Tiểu Ngọc Nhi cũng thật sự bị dời đi lực chú ý.
Ăn một khối bánh đậu xanh, vị mịn nhẵn, mùi thơm ngát mềm mại mà không ngấy, khiến cho tâm tình Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ vô cùng. Tiểu Ngọc Nhi có hơi không hiểu hỏi Đa Đạc: " mấy thứ này, ta cũng đã ăn qua, bất quá không có đồ ăn của nơi nào có thể so sánh với nơi này, cái này ngươi mua ở đâu a?"
"Ngay ở cửa hàng nhỏ đầu đường." Đa Đạc chi tiết nói.
Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, "Không phảiởờ cửa hàng nổi tiếng hay cửa hiệu lâu đời, mà là ở đầu đường?" Nàng còn tưởng rằng có thể làm ra được điểm tâm vừa ngon vừa tinh tế như thế, nhất định là một cửa hàng có lịch sử lâu đời hoặc một khách điếm có tài năng mới làm được như vậy.
Đa Đạc nghe vậy, cười cười, sau đó cầm lấy một khối bánh đậu xanh bỏ vào miệng, chậm chạp nói: "Cửa hiệu này cũng đã lâu đời, kinh đô mặc dù có không ít cửa hàng, nhưng không có chỗ nào có thể so sánh được với cái cửa hàng nhỏ này. Hiện tại rất nhiều cửa tiệm lâu đời đều là hữu danh vô thực, đánh chiêu bài vang dội, nhưng tới khi bán ra đồ ăn còn không bằng những cửa hàng nhỏ bình thường."
"Xem ra, ngươi đối với những thứ trong kinh đô dường như đều rõ như lòng bàn tay."
"Đó là đương nhiên!" Đa Đạc nhất thời tự hào nói: "Muốn nói tới hiều biết về kinh đô, Đa Đạc ta nếu đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám đứng thứ nhất."
Cũng không thèm để ý tới bộ dạng đắc ý của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp vùi đầu vào ăn.
Thấy Tiểu Ngọc Nhi dường như sắp ăn hết điểm tâm, Đa Đạc vội nói: "Ai, ngươi cũng nên chừa một chút cho ta, vì mang đồ ăn cho ngươi, buổi sáng ta ngay cả cơm cũng chưa ăn đâu!"
Tiểu Ngọc Nhi không để ý tới, còn chuyển ra sau lưng, không chút nào muốn lưu lại một chút cho Đa Đạc.
Đa Đạc bất đắc dĩ, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Ăn đi ăn đi, hôm nào ta mang nhiều điểm têm hơn nữa đến."
Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người lại đem gói to đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt sáng long lanh, Đa Đạc sửng sốt. Lại lập tức nghe được Tiểu Ngọc Nhi bổ sung nói: "Ngươi nói muốn mang nhiều một chút a."
Đa Đạc bất đắc dĩ cười cười, vươn tay cầm lấy một khối bánh đậu xanh hỏi: "Ta nói, ngươi còn muốn giả bộ bệnh bao lâu? Giả bộ bệnh ngươi không thấy mệt mỏi sao?"
"Mệt a." Tiểu Ngọc Nhi thở dài: "Vừa phải giả bộ suy yếu, còn bị buộc uống thuốc."
"Vậy ngươi còn giả bộ lâu như vậy?" thanh âm Đa Đạc đột nhiên cất cao, Tiểu Ngọc Nhi rất ghét uống thuốc, hắn gần đây đều hiểu hết rành mạch, nhưng cho dù như vậy nàng lại vẫn muốn giả bộ tiếp, đây là vì cái gì a?
"Ngươi nhỏ giọng chút!" Tiểu Ngọc Nhi đập Đa Đạc một chút, nhìn thấy chung quanh chỉ còn một mình Cao Oa, lúc này mới yên tâm.
Oán trách mà liếc mắt nhìn Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi nói: "Ngươi nghĩ ta nguyện ý sao, còn không phải bị buộc..." câu nói phía sau kia Tiểu Ngọc Nhi nói vô cùng nhỏ, giống như là lầm bầm lầu bầu.
"Cái gì? Còn không phải cái gì?" Đa Đạc không có nghe thấy, truy vấn nói.
"Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì, dù sao ta có lý do của mình, ngươi mau ăn đi." Tiểu Ngọc Nhi không kiên nhẫn nói, sau đó đem toàn bộ mấy gói to đều đưa tới trong tay Đa Đạc.
"Ngươi không ăn nữa?" Đa Đạc nhìn nhìn điểm tâm trong tay, hỏi.
"Tạm thời không muốn ăn." Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu.
Nghe vậy, Đa Đạc cũng không khách khí: "Ta đây ăn hết luôn a."
Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận: "Không được! Ta hiện tại không muốn ăn không có nghĩa là ta sau này không muốn ăn."
"Tốt tốt tốt." Đa Đạc tính tình tốt lấy ra hai miếng điểm tâm, rồi lại đem đồ đặt ở một bên. Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy, vừa lòng gật gật đầu.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có thanh âm người hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."
Đại Hãn?! Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt nhìn, Đa Đạc cũng vậy. Hai người cuống quít vội tiêu diệt 'Chứng cứ phạm tội', Đa Đạc trực tiếp đem gói to ném vào trong góc, sau đó đứng ở một bên, Tiểu Ngọc Nhi thì vỗ vỗ mảnh vụn đồ ăn còn sót lại ngoài miệng, sau đó nằm ở trên giường, một bộ dáng vô lực.
Thấy hai người đều ngụy trang hoàn tất, Cao Oa mới mở cửa, sau đó đi tới hành lễ với Hoàng Thái Cực.
Thấy đại môn hôm nay đóng chặt, Hoàng Thái Cực không hiểu nói: "Đang êm đẹp mà đóng cửa lại làm cái gì."
Cao Oa vội giải thích: "Cách Cách phong hàn chưa khỏi, phải kiêng gió, cho nên nô tỳ liền tự tiện chủ trương đem cửa đóng lại, mong Đại Hãn thứ tội."
Hoàng Thái Cực xua tay tỏ vẻ không sao, còn thuận tiện phân phó tiểu thái giám ở phía sau đóng cửa lại, sau đó liền nói muốn đi xem tình huống của Tiểu Ngọc Nhi, lại thấy Đa Đạc đang đứng cách giường Tiểu Ngọc Nhi không xa.
Đa Đạc thấy Hoàng Thái Cực ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."
"Đa Đạc?" Hoàng Thái Cực nghi hoặc nhăn mày lại: "Ngươi sao lại ở nơi này."
"Thần nghe nói Tiểu Ngọc Cách Cách sinh bệnh, cho nên đặc biệt tới thăm." Đa Đạc không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
"Ngươi và Tiểu Ngọc Nhi rất quen thuộc sao?" Hoàng Thái Cực không hiểu, hắn trước không có nghe nói Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi có giao tình gì.
"Vâng." Đa Đạc đơn giản rõ ràng đáp, cũng không giải thích nguyên do.
Hoàng Thái Cực cũng không hỏi nhiều hơn nữa, đi đến bên giường Tiểu Ngọc Nhi, dò hỏi: " bệnh của con gần đây có khá hơn chút nào không?" trong thanh âm Lạnh lùng mang một tia ôn nhu.
Đa Đạc ở một bên sắc bén nghe ra được, nhưng ngược lại không có biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là trong ánh mắt mang theo ý đề phòng và nghi hoặc nhìn Hoàng Thái Cực.
Tiểu Ngọc Nhi 'Nhu nhược vô lực' chống đỡ giường ngồi dậy, đè nặng cổ họng nói: "Tốt hơn nhiều, đa tạ Đại Hãn đã quan tâm."
Nghe thanh âm nàng suy yếu như vậy, Hoàng Thái Cực bất mãn nhăn mi lại: "Như vậy còn nói tốt hơn nhiều? Con mau nằm xuống đi."
Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi lại được Cao Oa nâng người nằm xuống một lần nữa, bộ dáng thoạt nhìn biết bao tiều tụy.
Đa Đạc một bên âm thầm tán thưởng ở trong lòng, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi giả bộ bệnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đa Đạc đều bội phục Tiểu Ngọc Nhi giả bộ thật sự là giống vô cùng. Nếu như khi còn bé hắn có thể giả bộ bệnh giống Tiểu Ngọc Nhi một nửa thôi, phỏng chừng cũng sẽ không bị phụ Hãn phát hiện mà trách phải.
Hoàng Thái Cực phân phó tiểu thái giám một bên: "Đi truyền triệu ngự y, để hắn đến đây nhìn xem."
"Không cần!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức hô lên.
Hoàng Thái Cực hơi kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Ngọc Nhi lại vội giả bộ suy yếu, ngã vào ngực Cao Oa, Cao Oa vội phối hợp nói: "Thái y đã đến xem qua, nói Cách Cách sốt cao đã lui, chỉ là gần đây có chút dễ dàng mệt mỏi, không có việc gì."
"Đúng vậy, Đại Hãn, ta nghỉ ngơi một chút sẽ không sao nữa." Tiểu Ngọc Nhi 'Suy yếu' nói.
Hoàng Thái Cực nghĩ nghĩ, vẫn cau mày gật gật đầu: "Vậy con hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ trở lại thăm."
Nghe vậy, Đa Đạc ở phía sau càng bất mãn nhìn Hoàng Thái Cực.
Lúc Hoàng Thái Cực xoay người rời đi, Đa Đạc cũng liền ly khai theo. Nhưng mà khi ra đến ngoài cửa, Hoàng Thái Cực lại gặp đám người Đại Ngọc Nhi từ Thanh Ninh Cung đi đến.
Đại Ngọc Nhi chẳng biết tại sao, ánh mắt nhìn Hoàng Thái Cực càng thêm e lệ, ngay cả khi hành lễ nói chuyện đều so với bình thường nhỏ giọng rất nhiều, mà Hoàng Thái Cực cũng không chú ý tới việc này, ánh mắt lại trực tiếp hướng đến Hải Lan Châu ở phía sau Đại Ngọc Nhi, một tia xấu hổ hiện lên, mà Hải Lan Châu cũng thực không được tự nhiên, thời điểm hành lễ mặt còn quay qua một bên.
Đa Đạc đi theo phía sau Hoàng Thái Cực tất nhiên là chú ý hết thảy, hắn đầu tiên là bất mãn với Đại Ngọc Nhi khi đối mặt trước Hoàng Thái Cực bộ dáng lại e lệ ngại ngùng, sau là bất mãn với vẻ mặt xấu hổ giữa Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu, hắn khẳng định hai người này nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Ngọc Nhi ở trong phòng cũng chú ý tới, nhưng mà nàng không có để ý tới bộ dáng thẹn thùng cuả Đại Ngọc Nhi, dù sao Đại Ngọc Nhi thích Hoàng Thái Cực, lúc gặp gỡ hắn thẹn thùng cũng không phải việc gì ngạc nhiên. Nhưng mà, khi thấy Hoàng Thái Cực nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, ánh mắt lập tức trở nên không tầm thường, Tiểu Ngọc Nhi liền ngộ đạo, xem ra, Hoàng Thái Cực rốt cục là có tâm tư khác với Hải Lan Châu.
Cất bước sau Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi bị kích động đi tới, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn khí sắc Tiểu Ngọc Nhi lúc này rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi, xem ra, hiện tại muội đã tốt hơn nhiều."
Tiểu Ngọc Nhi ngược lại không có giả bộ dáng suy yếu giống như ở trước mặt Hoàng Thái Cực, nàng cũng rất muốn cùng tâm sự với Đại Ngọc Nhi, cười nói: "Đúng vậy, tốt hơn nhiều, bất quá Ngọc tỷ tỷ hôm nay là có việc tốt gì a? Vui vẻ như vậy?"
sắc mặt Đại Ngọc Nhi hôm nay hồng nhuận, vừa nhìn đã biết là tâm tình nàng vui sướиɠ không nói ra lời. Sau đó liền phân phó Tô Mã và Cao Oa đi ra ngoài đóng cửa lại, phòng trong chỉ còn lại ba người Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu.
"Có đại hỷ sự gì a? Còn thần bí như vậy?" Thấy Đại Ngọc Nhi trở nên thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn bị khơi lên.
Đại Ngọc Nhi cúi đầu do dự một trận, mới xoay mặt nói với nàng: "Hôm qua, cô cô nói cho ta biết một việc."
"Chuyện gì?" Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đồng thời truy vấn.
"Ý của cô cô, là muốn ta... Gả cho, Đại Hãn." Lúc nói ra lời cuối cùng, Đại Ngọc Nhi đỏ mặt đến độ nhỏ ra máu, nhưng mà kích động trong mắt lại không cách nào che dấu.
Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đồng thời sửng sốt.
phản ứng Hải Lan Châu vẫn nhanh hơn một chút, lập tức hoàn hồn chúc mừng nói: "Như vậy thật tốt, muội rốt cục có thể gả cho đại anh hùng trong long muội rồi." Nói là nói như vậy, nhưng trong mắt Hải Lan Châu xẹt qua một tia cảm xúc không biết tên, khiến người khác đoán không ra.
Đại Ngọc Nhi càng e lệ không thôi, nhưng vẫn là có chút băn khoăn nói: "Nhưng mà, Đại Hãn là chú ta, ta chỉ sợ ta gả cho người, cô cô sẽ thấy thương tâm."
"Sẽ không, nếu đại phúc tấn đề xuất yêu cầu này, vậy khẳng định cũng cao hứng khi muội gả cho Đại Hãn." Hải Lan Châu an ủi.
Cao hứng mới có quỷ! Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng âm thầm xem thường, không có một nữ nhân nào lại cười khi nhìn thấy trượng phu của mình đi cưới nữ nhân khác, cho dù nữ nhân kia có là chất nữ huyết mạch tương liên, hơn nữa cho dù là nàng chủ động nói ra, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại khúc mắc.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Ngọc Nhi vẫn khuyên nhủ: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ nghĩ rõ ràng chưa? Tỷ thật sự nguyện ý gả cho Đại Hãn? Gả cho một người căn bản không biết yêu thương?"
Câu hỏi này quá mức trắng trợn, sắc mặt vui mừng của Đại Ngọc Nhi nhất thời tối sầm không ít, nhưng vẫn là cố chấp đáp: "Ta không quan tâm bây giờ hắn không yêu ta, chỉ cần có thể chiếm một vị trí nhò nhoi ở trong lòng hắn ta cũng rất thỏa mãn."
Tiểu Ngọc Nhi lại như nhìn thấy bóng dáng khi xưa của nàng trên người Đại Ngọc Nhi bây giờ, đồng dạng cố chấp và kiên trì không từ bỏ, đối với cái này, Tiểu Ngọc Nhi cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy nửa ngày Tiểu Ngọc Nhi cũng không có trả lời, Đại Ngọc Nhi hơi bất an hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội có phải cảm thấy ta thực quá phận hay không, đoạt trượng phu của cô cô ruột chính mình."
Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy càng không biết phải nói gì, nàng không biết quan niệm cổ hủ này của Đại Ngọc Nhi là từ đâu tới, cho dù đọc Hán Thư nhiều hơn nữa, nàng cũng không phải Hán nhân a. Hơn nữa cho dù ngươi để ý cái này, nhưng mà ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao, hiện tại nghĩ cái này còn hữu dụng? Chứ không phải lo sợ?!
Nhưng nhìn vẻ mặt Đại Ngọc Nhi mất mát, Tiểu Ngọc Nhi vẫn miễn cưỡng an ủi: "Người Mông Cổ và người Mãn căn bản không quan tâm đến việc này, Ngọc tỷ tỷ không cần đoán mò."
Chỉ mong tỷ thật sự không hối hận lựa chọn của chính bản thân tỷ, Tiểu Ngọc Nhi nghĩ ở trong lòng.
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi lúc này mới yên tâm, một lần nữa lộ ra tươi cười.