Chương 21
Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh thật nhiều ngày, tuy không còn sốt cao như trước, nhưng là cả người mỗi ngày đều không có tinh thần, bệnh nằm ở trên giường.
Trại Tang trước khi đi cũng đến cửa xem Tiểu Ngọc Nhi một lần, nhưng lúc này Tiểu Ngọc Nhi thực không thoải mái, không có cách nào đi tiễn hắn, tuy rằng trong lòng Trại Tang có chút bất mãn, nhưng nhìn Tiểu Ngọc Nhi bệnh thành như vậy cũng không nói gì thêm.
Chỉ là, chờ khi Trại Tang vừa đi, tính huống của Tiểu Ngọc Nhi lập tức chuyển từ vừa mới khỏi bệnh trở nên thập phần có tinh thần, hai gò má còn phiến hồng khỏe mạnh.
Tiểu Ngọc Nhi vừa lấy đồ ăn vặttừ chăn trong ra, vừa cảm thán, rốt cục đi rồi a!
Đúng, Tiểu Ngọc Nhi là giả bộ bệnh, hơn nữa còn giả bộ giống như thật. Trừ thái y và Cao Oa giúp nàng giả bệnh, toàn bộ hoàng cung không ai có thể nhìn ra nàng đang giảbệnh. Đương nhiên, trừ một người ngoài cung kia.
Ngày đó, sau khi bị Trại Tang cảnh cáo, nàng ngồi ở đình nghỉ mát trong lòng vô cùng tức giận cũng cũng thập phần bi thương, dù sao trước kia còn chưa từng có người uy hϊếp nàng như vậy, hơn nữa trước kia tuy bất hạnh về mặt tình yêu, nhưng mà ít nhất nàng có thân nhân thật sự yêu thương, không giống như hiện giờ. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, sự tình giữa Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực nàng không nghĩ muốn nhảy vào, dù sao việc này một cũng là việc cả đời người, đối với Tái Kỳ Nhã và Trại Tang, nàng cũng chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Trại Tang ngay từ đầu là hoài nghi Tiểu Ngọc Nhi giả bộ, dù sao buổi chiều nàng mới vừa nói chuyện với hắn xong, buổi tối lập tức liền ngã bệnh, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Ngọc Nhi và thái độ chắc chắn của ngự y, hắn cuối cùng vẫn tin tưởng.
Tiểu Ngọc Nhi đối với người này chỉ hừ lạnh mội cái, nếu dễ dàng bị ngươi phát hiện như vậy, nàng phải thật xin lỗi bản thân mấy ngày nay đã chịu nhiều cực khổ.
Đang lúc Tiểu Ngọc Nhi ăn đến vui vẻ, cửa đột nhiên mở ra, dọa Tiểu Ngọc Nhi nhảy dựng, phản xạ liền đem đồ ăn vặt giấu ở chăn trong, sau đó nằm xuống giả bộ ngủ.
Ai ngờ, truyền đến chính là thanh âm quen thuộc: "Cách Cách, Trại Tang bối lặc gia đã trở về Khoa Nhĩ Thấm."
Tiểu Ngọc Nhi lập tức mở mắt, oán giận nhìn Cao Oa, "Ai nha, ngươi lúc tiến vào cũng không nói một câu, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là người khác đi vào a."
Cao Oa thấy khóe miệng Tiểu Ngọc Nhi còn sót lại chút đồ ăn vặt, cố nén cười gật gật đầu, sau đó đem cửa lớn đóng lại, lúc quay đầu lại liền thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục lấy đồ từ trong chăn ra ăn.
Nhìn chút vụn rớt ở trên giường, Cao Oa vội hỏi: "Cách Cách, chút tâm tư này của ngài, ngàn vạn đừng để cho người khác phát hiện, nếu không, việc người giả bộ bệnh sẽ bị bại lộ." Có khẩu vị của người bệnh nàolại tốt như vậy?
"Đã biết, đã biết." Tiểu Ngọc Nhi chẳng hề để ý khoát tay, nàng hiện tại cũng không sợ có người đột nhiên đến, Triết Triết và Đại Ngọc Nhi đã đi tiễn Trại Tang, phỏng chừng hiện tại cũng phải đi mất một thời gian mới trở về, nàng còn có nhiều thời gian để thỏa mãn khẩu vị của mình một chút.
Nhìn Tiểu Ngọc Nhi ăn ngon như vậy, Cao Oa cũng không chịu nổi hấp dẫn, nghĩ nghĩ lá gan cũng lớn hơn, lập tức lấy đồ ăn vặt cùng ăn với Tiểu Ngọc Nhi.
Đột nhiên, cửa lớn mãnh liệt bị đẩy ra, sau đó là tiếng nói trung khí mười phần: "Bảo Âm! Ta đến thăm nàng, đồ ăn ngon cũng mang đến đây."
Nguyên bản tính toán vừa nằm xuống giả bộ bệnh Tiểu Ngọc Nhi thiếu chút nữa bị điểm tâm trong miệng làm nghẹn, lúc nghe thấy tiếng người nọ, liền lập tức bĩu môi xem thường. Trong lòng Cao Oa cũng sợ hãi vỗ vỗ ngực, bước lên phía trước đón người vừa tới, "Thập ngũ gia, lần sau lúc ngài tới ngàn vạn đừng nói lớn tiếng như vậy."
Người có thể gọi Tiểu Ngọc Nhi là Bảo Âm, lại tùy tiện lớn giọng như vậy, trừ Đa Đạc ra thì còn có thể là ai, Đa Đạc lơ đễnh nhún nhún vai: "Sợ cái gì, bây giờ cũng không cần ngại ai, hơn nữa hiện tại ở bên ngoài trừ vài cái tiểu cung nữ và thái giám cũng không còn ai."
Cao Oa không nói gì lại đem cửa đóng kỹ một lần nữa.
Tiểu Ngọc Nhi cũng tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc một cái, "Đúng là không ngại ai, nhưng mà ngươi đột nhiên xông tới như vậy, sẽ hại ta nghẹn." Tiểu Ngọc Nhi ho khan hai tiếng, sau đó cầm lấy chén trà ở một bên, uống một ngụm để thuận khí.
"Ngươi không muốn ta đến, ta đây liền đi." Đa Đạc dứt lời xoay người muốn đi, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi gọi lại.
"Ai, ngươi trở lại cho ta!"
Đa Đạc cười hì hì xoay người, lại bởi vì một câu nói của Tiểu Ngọc Nhi mà sụ mặt.
"Phải đi cũng nên đem đồ ăn lưu lại." Tiểu Ngọc Nhi ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm túi giấy dầu trong tay Đa Đạc.
Nghe vậy, Đa Đạc tức giận đem đồ ăn đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, "Ngươi như thế nào chỉ nghĩ đến ăn a, cũng không suy nghĩ một chút cảm thụ của ta."
"Ăn có thể khiến cho ta vui vẻ, lo lắng cảm thụ của ngươi sẽ khiến ta vui vẻ sao?" Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp trả lời, sau đó bắt đầu lật túi ra xem Đa Đạc mang thứ gì đến cho nàng.
Không thể trách Tiểu Ngọc Nhi tham ăn như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong khoảng thời gian nàng giả bộ bệnh, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn lỏng, hơn nữa hương vị nhạt nhẽo, trừ ăn những thứ vô vị kia ra, mỗi ngày còn bị buộc uống thuốc, may mắn có Đa Đạc, mới có người mỗi ngày mang đồ ăn đến cho nàng.
Lại nói tiếp, Tiểu Ngọc Nhi giả bộ bệnh vốn là vô cùng hoàn mỹ, nhưng nhược điểm lớn nhất của Tiểu Ngọc Nhi chính là không thích uống thuốc, hơn nữa thuốc trị phong hàn rất khó uống, Tiểu Ngọc Nhi mỗi lần uống thuốc đều giống như đang chịu cực hình, thời điểm không có ai nàng sẽ lén đem thuốc đi đổ, thời điểm có người tới, lúc mới bắt đầu nàng còn kiên trì uống, đến cuối cùng đơn giản giả bộ ngủ hoặc là hôn mê, tránh né uống thuốc.
Những người mang thuốc đến cho nàng cũng thật thức thời đem chén đặt ở một bên, chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh ngủ để nàng tự mình uống, nhưng mà nàng cố tình gặp phải cái người gọi là Đa Đạc này.
Ngày ấy, cũng là lần đầu tiên Đa Đạc đến thăm Tiểu Ngọc Nhi, vừa vặn là ngày hôm sau khi Tiểu Ngọc Nhi 'Sinh bệnh', Tiểu Ngọc Nhi đang giả bộ mê man, Đại Ngọc Nhi trước khi đi đã đem thuốc đặt ở trước giường, sau đó kêu Cao Oa chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại nhất định phải bắt nàng uống thuốc. Mà sau khi Đa Đạc nhìn thấy, liền nhanh tay tranh giành vị trí cho Tiểu Ngọc Nhi uống thuốc.
Cao Oa ở một bên vội ngăn cản, nói chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại sẽ uống, không cần làm phiền hắn.
Nhưng Đa Đạc lại nói, uống thuốc phải uống đúng hạn, nếu không thân thể sẽ không mau khỏi, nhưng mà hắn không phát hiện nàng hiện tại đang mê man bất tỉnh sao? Sau đó liền thật sự cầm thìa đút thuốc cho Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi lúc ấy cố nén tức giận, nghĩ thầm rằng không thể bị phát hiện là nàng giả bộ, đành âm thầm mím chặt môi, chết sống cũng không để thuốc chảy vào trong miệng.
Đa Đạc thấy thuốc chảy xuống vài lần cũng cảm thấy nóng nảy. Một tay trực tiếp cầm thìa, một tay mở miệng Tiểu Ngọc Nhi ra, sau đó đem thuốcđút vào.
Đa Đạc là người luyện võ, lực trên tay không biết nặng nhẹ, Tiểu Ngọc Nhi bị ấn đến đau vô thường, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là lựa chọn nhịn xuống, trong long vừa nghĩ về sau tuyệt đối không đội trời chung với Đa Đạc, vừa giả bộ nghiêng đầu qua một bên vô cùng tự nhiên, sau đó thuốc chậm rãi chảy ra.
Đa Đạc càng gấp đến độ vò đầu bứt tai, cẩn thận lau khô chỗ thuốc bị chảy ra, thầm nghĩ, Tiểu Ngọc Nhi đã bị bệnh thành cái dạng này, như thế nào cũng không đút hết thuốc cho nàng được Cuối cùng, nhìn nhìn bát thuốc kia, linh cơ vừa động, nhưng là lại có chút do dự nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái.
Chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi nhíu hai hàng lông mày lại, hiển nhiên là bộ dáng khổ sở mê man (Tác giả: kỳ thật là bị ngươi gây sức ép), hơn nữa hai mácàng đỏ ửng hơn (Tác giả: kỳ thật là bị ngươi nắm), Đa Đạc vẫn là cúi đầu, uống một hớp thuốc lớn, sau đó nhắm hai mắt lại, đem môi đưa đến môi của Tiểu Ngọc Nhi.
Cao Oa ở một bên nhìn đến choáng váng, ngay cả kinh hô cũng quên.
Tiểu Ngọc Nhi đang không biết gì, sau khi cảm thấy được trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ngay cả thuốc đắng bị đổ vào miệng cũng chưa khiến nàng phục hồi lại tinh thần.
Sau khi Đa Đạc uy thuốc xong, đang định tiếp tục đút tiếp, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi trợn lớn hai mắt, một bộ dáng bất khả tư nghịnhìn hắn. Hắn lúc ấy còn chưa kịp phản ứng, còn thầm khen một câu, thuốc này hiệu quả thật tốt, đút một chút đã tỉnh lại. Kết quả nghênh đón hắn chính là một bạt tai vang dội của Tiểu Ngọc Nhi.
Đa Đạc cũng bị đánh cho ngốc lăng, còn chưa kịp phản ứng, lại bị Tiểu Ngọc Nhi ném gối tới, chăn bông, có cái gì ném được đều ném.
Tiểu Ngọc Nhi tức đỏ mắt, vừa ném vừa mắng: "Ngươi, đăng đồ tử này! Hỗn đản! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Đa Đạc vừa tránh vừa không hiểu hỏi: "Bảo Âm, nàng không phải sinh bệnh sao? Hơn nữa, ta đây là vì tốt cho nàng a!"
"Câm mồm! Bảo Âm là tên để ngươi gọi sao?" Tiểu Ngọc Nhi khó thở, lúc trước tại sao nàng lại đem tên của mình nói cho người ta chứ? Ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng chưa từng gọi nàng như vậy a! Còn có, vừa rồi hai môi dán lại một chỗ, ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng chưa chạm qua môi nàng, lại cứ như vậy để hắn chiếm mất!
Cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi ngay cả bình hoa cũng muốn ném, nhưng mà bị Cao Oa tay mắt lanh lẹ kéo lại: "Cách Cách, ném không được a, nếu ném thứ này thế nào cũng phải nháo ra động tĩnh lớn, không thể a."
Tiểu Ngọc Nhi thoáng từ trong cơn thịnh nộ tìm về một tia lý trí, ngừng lại, để Đa Đạc thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà kế tiếp Tiểu Ngọc Nhi lại tiếp tục ném hắn, khiến hắn mở to hai mắt nhìn.
Tất cả đều là châu sai mã não hoa tai, những thứ tốt hơn nữa cũng ném, Tiểu Ngọc Nhi dung toàn lực ném qua chỗ Đa Đạc, nếu không phải thân thủ Đa Đạc mạnh mẽ, thì thật đúng là có khả năng bị mấy cây trâm này đâm đến nhìn không ra hình dạng.
Cuối cùng, Đa Đạc bị Tiểu Ngọc Nhi đuổi đánh ra ngoài.
cả một đêm Tiểu Ngọc Nhi đều tức giận đến không ngủ được.
Mà Đa Đạc cũng không hiểu tại sao liền đến chỗ bạn tốt Hách Triết của hắn lãnh giáo, đến tột cùng là mình lại làmsai việc gì, chọc cho Tiểu Ngọc Nhi tức giận, Hách Triết vừa nghe liền hiểu được tiền căn hậu quả, sau đó giải thích cho Đa Đạc nghe, Đa Đạc bừng tỉnh đại ngộ. Cuối cùng Hách Triết tổng kết muốn cô nương người ta tha thứ, phải tặngđồ mà cô nương người ta thích, mặt dày tìm đến mong người tha thứ, nếu không Đa Đạc ngươi cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ muốn người ta lưu cho ngươi một ấn tượng tốt.
Kết quả là, ngày hôm sau Đa Đạc liền mang theo một túi lớn đựng điểm tâm Mông Cổ còn có cả đồ ăn vặt trong dân gian làm lễ vật đi chuộc tội. Nhưng mà hôm đó Tiểu Ngọc Nhi lại không muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà ngày thừ hai, ngày thứ ba, Đa Đạc đều đúng giờ báo danh, rốt cục đến ngày thứ tư, Tiểu Ngọc Nhi cũng đồng ý chịu gặp hắn, tuy rằng trên mặt vẫn chưa chịu tươi cười với Đa Đạc, nhưng vẫn đem đồ ăn Đa Đạc mang đến ăn hết không còn một mảnh. Cho nên hiện tại Đa Đạc mỗi ngày đều làm một việc, đó là phải mua đồ ăn đến cho Tiểu Ngọc Nhi.
Nghĩ đến ngày đó mang tới hiểu lầm lớn như vậy, Đa Đạc cảm thấy mình thực quá đường đột. Bất quá, hoàn hảo từ nay về sau Tiểu Ngọc Nhi không có cự tuyệt hắn nữa.
Còn có nụ hôn vô tình ngày đó, Đa Đạc hiện tại nhớ tới mặt cũng nhịn không được nóng lên, sờ sờ cánh môi, Đa Đạc nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc.