Nam Cung Giao đánh xe rời khu rừng thưa, ra đường quan đạo nhỏ, song không về lại trấn Vũ Lộ mà rẽ trái, ngược lên hướng Bắc.
Khi bình minh hé dạng thìchàng gặp đường lớn Đông Tây nối với Trịnh Châu và Từ Châu.
Nam Cung Giao ghé phạn điếm nơi ngã ba ấy mua một bọc bánh bao, rồi lại đi tiếp, vừa ăn vừa dong xe.
Xế trưa, chàng đã cách xa núi Trịnh Sơn gần trăm dặm, chẳng còn phải sợ nữa.
Thấy xa xa thấp thoáng bóng dáng một thành quách cao lớn, chàng tần ngần dừng cương, suy nghĩ một lúc rồi rẽ vào con đường mòn của khu rừng mé tả.
Chàng sẽ giấu xác Tử Phượng ở đây vào thành mua áo quan, mai táng người yêu ngay cánh rừng này!
Đường mòn bị cắt ngang bởi một giòng suối nhỏ, và mảnh đất mé hữu, cạnh bờ suối là thảm cỏ xanh mơn mởn, cao ráo, cây cối thưa thớt, rải rác đó đây là những tảng đá hình thù lạ mắt.
Nam Cung Giao thầm khen phong cảnh chốn này, quyết định chôn cất người yêu ở tại đây. Sau này có cơ hội, chàng sẽ cải táng, đưa về nhà mình ở Cảnh Đức trấn!
Chàng mở mui xe, bồng thi thể Tử Phượng đặt trên thảm cỏ, sau khi đã trải áo choàng.
Gương mặt lem luốc, tiều tụy và cái bụng to kia khiến chàng thương tâm vô hạn, bật khóc ồ ồ!
Nam Cung Giao vô cùng hối hận, tự nguyền rủa mình đã quá ngu dại, tin vào giấc mộng vớ vẩn kia mà đến trễ một bước. Dù rằng, đến rằm tháng bảy là cơ hội tốt nhất để chàng xâm nhập Hồ bang!
Chàng quì cạnh xác người yêu úp mặt vào ngực nàng khóc mãi, nỗi thống khổ ngập tràn tâm trí, đến mức chàng chỉ muốn tự sát chết theo!
Trong trạng thái mộng mị ấy, Nam Cung Giao bỗng mơ hồ nghe như có tiếng động đều đều và rất nhỏ vọng vào tai mình.
Lúc đầu chàng không để ý song những âm thanh ấy đã dần đánh thức ngũ quan của chàng.
Nam Cung Giao giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác suy nghĩ một lúc mới nhận ra những tiếng động kia là nhịp đập của trái tim.
Chàng vội cúi xuống áp tai vào ngực trái Tử Phượng lắng nghe.
Nỗi hân hoan bùng lên, choáng ngập tâm hồn chàng.
Nam Cung Giao mừng như điên dại, thò tay thăm mạch. Chàng cuống cuồng dựng Tử Phượng ngồi lên, áp tay hữu lên Mệnh Môn, trút chân khí vào.
Luồng nội lực hùng hậu của chàng thúc đẩy khí huyết nạn nhân lưu chuyển mỗi lúc một nhanh hơn, và chỉ sau hai khắc, Tử Phượng khẽ rên và thều thào :
- Nước! Nước!
Nam Cung Giao thở phào, thôi không truyền chân khí nữa, kéo Tử Phượng ngã vào lòng và ôm chặt lấy.
Tử Phượng đã tỉnh táo hơn, mở mắt ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xa lạ trước mặt, và phát hiện việc mình đang bị kẻ nào đó ôm ấp.
Nỗi hổ thẹn của nữ nhân đã khiến nàng kinh hãi, giãy giụa để thoát ra, miệng la hét, song chẳng ra lời :
- Ngươi có buông ta ra không?
Vòng tay to khỏe kia vẫn xiết chặt quanh ngực, và nam nhân kia cười khà khà, thì thầm vào tai nàng :
- Nương tử hôi quá! Để ta tắm cho nàng!
* * * * *
Mười ngày sau, cỗ xe độc mã xấu xí lóc cóc vào thành Từ Châu.
Song gã xà ích đội nón rộng vành sùm sụp kia lại thản nhiên đánh xe đi qua cổng tòa khách sạn sang trọng, đắt giá nhất thành là Tứ Hải đại lữ điếm!
Gã tiểu nhị thấy xe dừng lại trên sân trước, vội chạy ra khom lưng chào, song lại tế nhị nhắc nhở :
- Bẩm đại gia, giá phòng ở đây rất cao, mong đại gia đừng trách tiểu nhân không báo trước!
Hán tử đánh xe hất ngược vành nón, tủm tỉm đáp :
- Hồ tiểu cẩu! Ta đây mà!
Gã tiểu nhị mừng rỡ reo vang :
- Nam Cung công tử! Thế mà tiểu nhân tưởng gã kiết xác nào?
Nam Cung Giao cười mũi, xuống xe, mở bạt phía sau, đỡ một nữ lang bụng nhô cao, dìu vào sảnh!
Ngay đêm ấy, có kẻ nào đó đã đột nhập Kim Diện cung, cắm một thanh tiểu đao vào cửa khách sảnh.
Sáng ra, bọn nô tỳ trong cung phát hiện, liền báo cho Cung chủ Tiền Phong Vân biết.
Họ Tiền gỡ lá thư quấn quanh chuôi đao.
Đọc xong, lão cho mời Yên Đài song sát và các cao thủ đến bàn bạc.
Đại Sát Thân Công Hải nghiêm giọng :
- Tuy bức thư này không thự danh. Song dựa vào nét bút, lão phu có thể nhận ra y là một nam nhân tuổi dưới ba mươi, ít học, tính tình phóng khoáng, hào sảng. Còn về võ nghệ thì khỏi nói cũng biết, vì y đã vào ra Kim Diện cung một cách dễ dàng!
Nhị Sát Tiêu Xuân Oanh cướp lời chồng :
- Lão thân linh cảm y chính là rể quí của chúng ta. Mấy tháng trước, Nam Cung Giao có ghé qua Từ Châu. Sau đó, tiếp tục ngược Bắc. Có thể trên đường về, y đi lối Trịnh Châu, nghe được tin này nên đến cảnh báo chúng ta.
Tiền cung chủ cau mày :
- Sao y đến đây mà không vào bái kiến lão phu?
Nhị Sát cười nhạt :
- Cung chủ không nhớ mình đã cư xử thế nào ư?
Yên Đài song sát vì giao tình với sư phụ của Tiền Phong Vân nên mới nhận lời đến giúp. Họ chẳng hề ngán sợ nể nang Tiền cung chủ, thích thì ở, buồn thì đi.
Tiền Phong Vân hổ thẹn biện bạch :
- Khi biết Vân Mi được lão phu đồng ý cho xuất cung đi tìm chồng, đáng lẽ Nam Cung Giao phải hiểu ra, chứ sao lại còn giận mãi?
Hôm này, Tiền Phong Vân không mang Kim Diện, để lộ gương mặt dài khá đẹp lão, song chiếc mũi ưng và cặp mắt dài nhỏ khiến lão trông có vẻ gian hùng!
Hộ cung Đệ nhất Kiếm sứ Phạm Quan Hồ lên tiếng :
- Theo ý kiến của lão phu thì chúng ta chẳng cần phải quan tâm đến việc người gởi thư là ai? Tin tức của y rất quan trọng, nên tin là có. Bổn cung sẽ tăng cường phòng thủ để đề phòng Vô Thanh cốc và Hồ bang!
Nhị kiếm sứ Dư Kinh Hoa cũng tán thành :
- Chẳng ai rỗi hơi mà vào tận đây trêu ghẹo Kim Diện cung! Nếu có là tin giả thì chúng ta cũng chẳng mất mát gì!
Tiền cung chủ gật đầu :
- Bổn tọa cũng nghĩ vậy. Tam kiếm sứ mau triệu tập môn nhân, phổ biến tin này!
Tưởng Phi Diện vòng tay nhận lệnh, đứng lên đi ra ngoài gõ trống.
Vợ chồng Yên Đài song sát cũng dời sảnh, xuất cung đi tìm Nam Cung Giao. Họ nóng lòng muốn gặp chàng để hỏi thăm tình hình của Thần Nữ Tiền Vân Mi!
Vào đến thành Từ Châu, Song sát ghé Thanh Tâm trà thất.
Gã chủ quán trà thất này tên gọi Trịnh Phương Đình, là người chỉ huy mạng lưới trinh sát của Kim Diện cung trong thành. Chính gã đã báo cho Song sát biết việc Nam Cung Giao ghé Từ Châu hồi giữa tháng tư, nhưng lại sau khi chàng đã rời khỏi!
Họ Trịnh khom lưng chào :
- Thuộc hạ bái kiến Nhị tướng!
Song sát có chức danh Hồng Y nhị tướng trong Kim Diện cung.
Nhị Sát Tiêu Xuân Oanh lạnh lùng bảo :
- Ngươi mau huy động thủ hạ, tìm cho ra Nam Cung thiếu gia! Lão thân nghe nói y đã đến đây!
Trịnh Phương Đình gãi đầu ấp úng :
- Bẩm lão nhân gia! Thuộc hạ nghe báo cáo rằng chiều qua có một cỗ xe độc mã tồi tàn đi vào Tứ Hải đại lữ điếm, lòng rất nghi hoặc song chưa có thời gian thẩm tra lại!
Đại Sát Thân Công Hải mỉm cười :
- Chỉ có gã tiểu quỷ Nam Cung Giao mới hành động quái dị như thế! Ngươi mau cho người đến đấy hỏi lão chưởng quỹ họ Tề xem sao. Hãy bảo lão Tề Thanh Hải ấy rằng nếu không thực thà khai báo thì hãy coi chừng Kim Diện cung đuổi cổ khỏi Từ Châu đấy!
Trịnh Phương Đình khúm núm vâng dạ.
Để thuộc hạ đích thân đi cho chắc ăn. Lão già ấy năm xưa từng nổi danh là Sơn Tây Thiết Hán, chẳng hề xem bọn đệ tử cấp thấp của bổn cung ra gì!
Song sát ngồi uống trà chờ đợi, chỉ hơn khắc sau đã có tin.
Trịnh Phương Đình hớn hở báo cáo :
- Bẩm nhị vị lão gia. Quả đúng là Nam Cung thiếu gia đang trọ ở Tứ Hải đại lữ điếm. Dường như chàng ta cũng đoán ra việc nhị vị sẽ đi tìm, dặn dò họ Tề trước. Thiếu gia ngỏ lời mời nhị đến đấy hội ngộ!
Phương Đình dừng lời, bối rối một lúc mới nói tiếp :
- Thiếu gia còn dặn thuộc hạ không được báo cho Cung chủ biết rằng y đã đến. Việc này khiến thuộc hạ rất băn khoăn, không biết tính sao?
Nhị Sát Tiêu Xuân Oanh cười nhạt :
- Cung chủ không nhận rể, cần gì phải biết tin này? Ngươi cứ việc câm miệng lại, có gì lão thân sẽ chịu trách nhiệm!
Mặt trời xa không nóng bằng đống lửa gần, do vậy bọn đệ tử Kim Diện cung sợ hãi Yên Đài song sát hơn cả Cung chủ! Nhất là khi bà già khó tính và nóng nảy này lại phụ trách Hình đường!
Họ Trịnh chỉ còn cách cúi đầu tuân mệnh!
Thân Công Hải gật gù bảo vợ :
- Giao nhi sợ lộ nên cứ ru rú ở Tứ Hải lữ điếm! Thôi thì chúng ta chịu khó đến đấy thăm gã vậy!
Tiêu Lão Thái thở dài :
- Lão thân đâu hẹp hòi đến mức trách y thất lễ! Lỗi này là do Tiền cung chủ cơ mà.
Song sát lên ngựa đi đến Tứ Hải đại lữ điếm, quá trưa mới về Kim Diện cung, sắc diện u ám, nặng trĩu âu lo.
Phần Nam Cung Giao thì cứ ẩn mình trong cơ ngơi của Sơn Tây Thiết Hán Tề Thanh Hải, quấn quít với Đinh Tử Phượng và tranh thủ luyện kiếm.
Bào thai đã được hơn năm tháng nên hai người không ân ái với nhau, song những nụ hôn và động tác vuốt ve âu yếm cũng đã khiến tình vợ chồng thêm thắm thiết.
Họ luôn miệng nói về đứa con sắp ra đời, đố nhau rằng trai hay gái!
Tề Chưởng Quỉ đã kể cho Nam Cung Giao nghe cái chết đầy nghi vấn của Đông Thành Bá Vệ Cảnh! Nha môn Từ Châu đã khẳng định họ Vệ treo cổ tự vẫn, vì không hề có dấu vết nào của người ngoài trên hiện trường, hay trên cơ thể Đông Thành Bá. Điều khó hiểu là tại sao Vệ Cảnh lại tự treo cổ khi mới mua về một ả kỹ nữ tuyệt đẹp, và đang xây thêm nhà mới trên mảnh đất mới đòi lại của đám Giao Chỉ lưu vong.
* * * * *
Trưa mùng một tháng tám, Tử Phượng lục lọi tủ gỗ, tìm y phục bẩn của Nam Cung Giao cho gia nhân lữ điếm giặt giũ, thì nhớ đến bọc vải đựng tài sản của Hồ bang. Nam Cung Giao hơi mắc cỡ vì hành vi trộm cắp này nên đã không nhìn đến.
Tử Phượng hiếu kỳ mở ra xem thử. Nàng không hề động lòng trước số châu báu và ngân phiếu, trị giá đến sáu vạn lượng vàng, vì chúng vốn là của nàng! Sài Tuấn lấy Tử Phượng cũng vì tài sản kếch sù của Đinh Gia trang đất An Dương!
Song Tử Phượng lại hân hoan khi nhìn thấy lọ sành đựng thuốc và hai ống đồng.
Nàng ra lan can, vẫy gọi Nam Cung Giao, chàng đang luyện kiếm dưới vườn hoa.
Nam Cung Giao lên đến, thấy tang vật ngổn ngang trên giường, ngượng ngùng nói :
- Ta tưởng nàng đã chết nên vét sạch tủ, khiến Sài Tuấn vừa mất vợ vừa phá sản. Tội nghiệp cho gã!
Tử Phượng phì cười :
- Tướng công đừng nhân hậu kiểu đàn bà như thế! Chàng vét nhẵn ngân quỹ Hồ bang tức là đã chặn đứng âm mưu thống trị võ lâm của Sài Tuấn và Hồ Ly song tiên, sao lại phải áy náy trả lại, số tài sản vốn là của thϊếp, và chỉ mới là một nửa gia tài mà cha thϊếp đã để lại!
Nam Cung Giao tròn mắt :
- Thực thế sao? Vậy mà ta cứ áy náy mãi!
Tử Phượng mỉm cười nói đùa :
- Giờ thϊếp đã có của hồi môn để yên tâm về làm dâu họ Nam Cung! Cảm tạ tướng công!
Nam Cung Giao ngồi xuống cạnh giường, xoa chiếc bụng tròn trĩnh của nàng và bảo :
- Của hồi môn đáng giá nhất là cái này đây! Vàng bạc thì có đáng gì?
Tử Phượng liếc chàng tình tứ, cầm lọ sành đưa cho chàng và nói :
- Tướng công! Trong này có mười viên Tái Sanh đan, trị thương rất thần hiệu, nối xương liền thịt, bồi bổ nguyên khí, chàng hãy giữ lấy mà phòng thân! Thϊếp đang mang thai không thể dùng được.
Nam Cung Giao đổ ra lòng bàn tay những viên thuốc đỏ như chu sa, nhỏ bằng hạt đậu và thơm mùi sâm!
Chàng đổ trở lại vào lọ sành, rồi đặt xuống giường, tay vơ lấy hai ống đồng, miệng hỏi :
- Phượng muội đã mở hai cái ống quỷ quái này ra xem chưa?
Tử Phượng không đáp mà hỏi lại :
- Thế Tướng công lấy chúng ở chỗ nào?
Nam Cung Giao cười khanh khách :
- Ta mổ bụng hai vật tổ trên bệ thờ của Song tiên không ngờ lại tìm ra những vật này!
Tử Phượng nguýt chàng :
- Tướng công suốt đời chỉ làm liều, song lại luôn gặp may! Đây chính là tuyệt học của Câu Trầm chân nhân, thời nhà Nguyên, sư tổ của Hồ Ly song tiên!
Chân nhân có tục danh là Bổng Hoa Phát, học đạo Lão Trang từ nhỏ, đến tuổi sáu mươi thì thành lập giáo phái ở núi Mân Sơn, Tứ Xuyên, tự xưng là Câu Trầm Thượng Cung Thiên Hoàng Đế giáng phàm làm Giáo chủ Câu Trầm giáo!
Chân nhân rất giỏi võ và pháp thuật siêu việt nên mê hoặc được người đời, có đến hàng vạn tín đồ.
Năm Chí Nguyên thứ hai mươi sáu đời vua Nguyên Thế Tổ, Chân nhân khởi binh đánh chiếm Thành Đô.
Song đoàn quân ô hợp của ông đã bị kỵ binh thiện chiến của Mông Cổ đánh tan.
Chân nhân phẫn chí lên núi Kỳ Liên ẩn dật, thu nhận đệ tử Hồ Ly song tiên chính là hậu duệ của Câu Trầm giáo.
Nam Cung Giao cười xòa :
- Nàng dài dòng chi cho mệt xác, để ta mở ra xem thử!
Chàng bóp bể lớp sáp quanh đường tiếp giáp, vặn nắp ống đồng, đổ ra một quyển sách mỏng, bìa ghi mấy chữ : Câu Trầm chân kinh, quyển thượng, và trong ống thứ hai chính là quyển hạ!
Quyển thượng dạy nội công, quyền pháp, đao pháp và khinh công.
Quyển hạ gồm toàn toa thuốc và những câu thần chú, phương pháp luyện linh đan...
Nam Cung Giao bỏ qua tất cả song lại bị hấp dẫn bởi những trang cuối. Đoạn này có sáu hình vẽ một người đang đứng, trên thân đầy những vạch đã biểu thị kinh mạch.
Chàng đọc kỹ những đoạn khẩu quyết dẫn giải, miệng lẩm bẩm :
- Công phu Thần Âm Chấn Phủ này quả là lợi hại! Ta phải học mới mong toàn mạng khi gặp Hồ Ly song tiên!
Tử Phượng cười khúc khích :
- Tướng công làm gì mà nói một mình như ma ám vậy? Chàng thấy võ học trong kinh thế nào?
Nam Cung Giao đăm chiêu đáp :
- Tất cả đều lợi hại, song chẳng thể học trong vài ngày, Vả lại, ta đang tập trung rèn luyện chiêu kiếm Vô Thủy Vô Minh! Song công phu Thần Âm Chấn Phủ lại có thể dùng âm thanh bất ngờ tấn công phủ tạng đối phương, nên ta phải cố học, ít ra cũng tự bảo vệ được mình trước Song tiên!
Nói xong, chàng cầm quyển hạ rời phòng, tìm chỗ vắng vẻ mà luyện tập.
Chiều mười sáu, Yên Đài song sát cho thủ hạ đến báo với Nam Cung Giao rằng Kim Diện cung đã phát hiện hàng trăm kẻ khả nghi vào thành Từ Châu. Có lẽ phe địch sẽ tiến công nội trong đêm nay!
Đại Sát Thân Công Hải viết rằng :
- Tuy bổn cung đã chuẩn bị chu đáo, song vẫn không đủ cao thủ để đối phó với Long Giác Thần Quân và Hồ Ly song tiên. Mong Giao nhi niệm tình Vân Mi mà đến giúp một tay!
Nam Cung Giao đã nhắn lời phúc đáp :
- Không phải vì Thần Nữ, mà là vì tấm lòng yêu thương của nhị vị nhân gia, Giao này sẽ có mặt!
Yên Đài song sát nghe được câu này, nở từng khúc ruột, và rất yên tâm! Họ không hề nói gì với Cung chủ Tiền Phong Vân, để sự xuất hiện bất ngờ của Nam Cung Giao sẽ làm cho lão sáng mắt ra!
* * * * *
Cuối canh ba đêm ấy, bốn trăm Hắc y nhân tựa như đám oan hồn từ chân núi lướt nhanh về phía Kim Diện cung, chia nhau vây kín ba mặt, và phía sau là vách núi!
Họ áp sát bức tường vây cao hơn trượng chờ đợi. Hơn chục tay khinh công cao cường nhảy lên bám lấy cạnh tường, ló đầu quan sát.
Kim Diện cung có chu vi đến hai dặm, hình chữ nhật vuông vức. Nếu trừ đi cạnh hướng Bắc là vách núi thì chiều dài tường vây ba cạnh còn lại cũng ngót ngót dặm rưỡi.
Chẳng thể nào đủ người canh gác suốt quãng đường dài thườn thượt ấy, nên Kim Diện cung đã phòng thủ theo phương châm : Co cụm để không hở, địch sáng mà ta tối!
Nghĩa là, các công trình kiến trúc đều nằm gọn ở chính giữa, giáp vách núi, song lại cách tường vây một khoảng cách là mười lăm trượng!
Trên khoảng trống này, hoàn toàn không có cây cối, chỉ trồng cỏ và hoa. Rải rác khắp nơi là những cột gỗ tròn, thẳng, cao hơn trượng, được bào nhẵn và sơn đỏ cẩn thận. Trên đầu cột được lắp một chóp hình nón bằng đồng lá, có tác dụng che mưa cho những cây đèn bão.
Đây là một loại đèn có bóng pha lê thắp bằng dầu mỏ, mua của người Bồ Đào Nha, dù gặp gió lớn cũng không tắt. Phải giầu nứt đố đổ vách như Kim Diện cung mới dám mua hơn trăm cây đèn loại này về thắp hàng đêm!
Mỗi buổi chiều, bọn đệ tử Kim Diện cung dùng sào tre móc lên đầu cột, sáng lại đưa xuống để châm dầu, hoặc thay bấc nếu cần!
Vậy là bất cứ tên đạo tặc nào vượt tường, tiến vào cũng đều phơi mình dưới luồng ánh sáng vàng vọt của những cây đèn. Còn toán võ sĩ phòng vệ chỉ cần ngồi tại cửa cổng quan sát được một phạm vi rất rộng!
Bọn trinh sát của Vô Thanh cốc đã đến đây từ mười ngày trước, đêm đêm điều nghiên địa hình, tìm hiểu quy luật phòng thủ của Kim Diện cung.
Đêm nay, cảnh vật cũng yên tịnh như mọi đêm, các cơ ngơi kia vẫn ngủ say sau hàng rào hoa Mộc Cẩn.
Thấp thoáng đó đây là vài ánh đèn l*иg leo lét của toán tuần tra ít ỏi.
Vùng không gian sáng sủa của bải cỏ không hề làm nản lòng Long Giác Thần Quân và Hồ Ly song tiên.
Họ đến đây với một lực lượng hùng hậu, dùng chiến thuật sét đánh không kịp bưng tai, bất ngờ tập kích lúc Kim Diện cung không phòng bị. Họ sẽ vượt bãi trống kia với tốc độ của vó ngựa và tha hồ tàn sát! Người trong cung có muốn trở tay cũng đã muộn!
Bọn trinh sát trên đầu tường yên tâm phất tay ra hiệu, và cả đoàn quân nhất tề nhảy lên bám cạnh tường.
Sau tín hiệu thứ hai, bốn trăm sát thủ áo đen đồng loạt tung mình qua tường vây, rơi xuống đất và lướt đi như gió về phía trung tâm.
Song, từ sau hàng rào Mộc Cẩn tối tăm kia bỗng vang lên tiếng dây cung bật tanh tách và trận mưa tên bay ra, phủ kín bọn Hắc y!
Phe Kim Diện cung bắn theo lối liên hoàn, kẻ ra tên, người bắn nối, chỉ sau vài đợt đầu đã hạ gục một phần ba quân số phe địch.
Tiếng rên la xé nát màn đêm! Hơn trăm người trúng tên, có độ hai ba chục là đệ tử Vô Thanh cốc, đám sát thủ kiêu dũng ấy đều là học trò của Long Giác Thần Quân, gọi lão bằng sư phụ. Thế cho nên, Khương lão ma đau lòng khôn xiết, gầm vang!
- Tiến lên!
Phương châm của Vô Thanh cốc là gϊếŧ sạch, cướp sạch và luôn giấu mặt.
Do vậy, bản thân lão cùng Hồ Ly song tiên và toàn thể bọn Hắc y đều trùm kín mặt, chỉ để lộ hai con mắt!
Phe Kim Diện cung chỉ có thể nhận ra các cao thủ đầu não của phe địch dựa vào võ công, hoặc vũ khí!
Đêm nay, Long Giác Thần Quân và Hồ Ly song tiên cùng tiến vào theo hướng cổng chính.
Thứ nhất là vì địa vị của họ, thứ hai là tạo thành mũi nhọn sắc bén, tập trung đánh thủng phòng tuyến đối phương. Hai mặt còn lại do các Hộ Pháp Hồ bang thống lãnh!
Tuy mất yếu tố bất ngờ và từ đầu đã tổn thất hơn trăm người, song Khương lão quỷ vẫn tự tin rằng phe mình sẽ thắng. Với bản lãnh của lão và Hồ Ly song tiên thì chẳng ai địch lại.
Cứ gϊếŧ xong Kim Diện cung chủ và Yên Đài song sát là hàng ngũ đối phương sẽ như rắn mất đầu, tán loạn ngay thôi. Hơn nữa, mỗi kiếm thủ Vô Thanh cốc lợi hại bằng ba bốn gã môn nhân ăn hại của Kim Diện cung.
Vũ khí của Khương Quang Bật là kiếm và Song tiên là đao. Ba người này công lực phi phàm, ẩn mình sau màn lưới thép dầy đặc, lướt đi dưới trận mưa tên, chỉ phút chốc đã đến được hàng rào Mộc Cẩn.
Lập tức có người đón tiếp, đó là Kim Diện cung chủ Tiền Phong Vân và Yên Đài song sát.
Tuy danh tiếng, tuổi tác của Khương Quang Bật và Song tiên đều hơn hẳn, song chưa chạm trán họ lần nào nên ba cao thủ Kim Diện cung vẫn còn chút tự tin.
Tiền cung chủ giở pho Kim Long kiếm pháp chặn đường Long Giác Thần Quân. Còn Song sát múa quải trượng tấn công Hồ Ly song tiên.
Tiền Phong Vân mê vàng hơn cả vợ con nên ngay thanh kiếm cũng dát vàng chói lọi. Song đằng sau vẻ hào nhoáng, phàm tục ấy là một con người có thực tài và cơ trí rất thâm trầm.
Đường kiếm của họ Tiền nhanh, độc và chuẩn xác, biểu hiện một trình độ kiếm thuật cao siêu. Nếu không thì lão đã chẳng đả bại được Chưởng môn hai phái Võ Đang và Hoa Sơn.
Long Giác Thần Quân có phần kinh ngạc trước bản lãnh của đối thủ, lão vốn chẳng xem Tiền Phong Vân ra gì.
Khương lão quỷ tăng thêm công lực cố kết liễu kẻ địch cho sớm.
Vô Thanh kiếm pháp quả danh bất hư truyền, bảo kiếm loang loáng dưới ánh đèn, lẳng lặng công phá màn kiếm ảnh vàng đóng của họ Tiền, âm thầm xuyên qua sơ hở, đâm vào mặt Tiền Phong Vân.
Đáng lẽ họ Tiền không tránh được nhát kiếm quỷ dị này, song chiếc mặt nạ vàng đã làm mũi kiếm của Long Giác Thần Quân chậm lại một sát na, vừa đủ để Tiền Phong Vân thoát chết.
Kim Diện rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt gian hùng của lão.
Long Giác Thần Quân cười nhạt :
- Mi may mắn đấy!
Và lão ập đến tấn công quyết liệt quyết không tha cho họ Tiền.
Song từ sau bụi Mộc Cẩn đã có hai bóng người nhảy ra, chia tả hữu tập kích Khương Quang Bật, đỡ đòn cho Tiền cung chủ.
Họ là hai lão nhân áo trắng, tóc hoa râm, khăn trắng che nửa mặt, sử dụng một cây búa thép dài ba xích, sơn đỏ như máu.
Thượng Thần quân múa kiếm đánh bạt ra, miệng quát vang :
- Thì ra là Huyết Phủ hội!
Tiền Phong Vân rảnh tay lên tiếng :
- Đúng là họ đấy. Để xem hôm nay Long Giác Thần Quân còn tác oai tác quái được nữa không!
Long Giác Thần Quân dù võ công quán thế, cũng nhất thời không sao áp đảo được ba kẻ địch lợi hại kia.
Lão điên tiết phối hợp kiếm pháp và khinh công Vô Thanh, tả xung hữu đột.
Còn mặt trận của Hồ Ly song tiên và Yên Đài song sát thì sao?
Song sát thua Song tiên chỉ bốn, năm tuổi, từ lâu vốn không phục, nay gặp dịp quyết so tài cao thấp.
Đại Sát Thân Công Hải đánh với Hồ Tiên Cổ Huyền Minh, chừa Ly Tiên Bàng Thu Liên cho Nhị Sát Tiêu Xuân Oanh.
Song tiên sử dụng đao, và tất nhiên đao của Ly Tiên mỏng hơn, nhẹ hơn. Nữ nhân rất hiếm khi học đao pháp, họ thích hợp với kiếm, vì kiếm nhẹ và có hình dáng đẹp!
Có thể nói rằng Ly Tiên Bàng Thu Liên là người đàn bà giỏi đao pháp nhất trong giới quần thoa.
Thoạt đầu, hai cây quải trượng dài và nặng nề của vợ chồng Song sát có vẻ chiếm ưu thế.
Trượng kình vù vù chấn động không gian, lực đạo mạnh như bão tố. Nhưng Hồ Ly song tiên danh phù kỳ thực, ngang nhiên dùng đao va chạm và chẳng chút kém thế.
Điều này chứng tỏ công lực họ cao hơn Song sát một bậc!
Câu Trần Đao pháp biến hóa khôn lường, chiêu thức dồn dập như bão táp mưa sa. Lại thêm khinh công của Song tiên vô cùng quỷ mị, tiến thoái nhanh tựa gió, mỗi lần nhập nội đều gây khó khăn cho đối thủ.
Được gần trăm chiêu, Hồ Tiên bỗng quát lớn một âm thanh vô nghĩa :
- Hu!
Lập tức, Đại Sát Thân Công Hải nghe lá lách đau nhói, khí lực giảm bớt nhiều. Thế là Hồ Tiên Cổ Huyền Minh ập vào, đánh bạt quải trượng và thọc đao uy hϊếp vùng ngực Đại Sát.
Thân lão kinh hoàng ngửa người theo thế Thiết Bản Kiều, búng chân bay ngược về phía sau.
Đại Sát thoát chết song ngực rách một đường dài bắn máu.
May mà vết thương không sâu.
Bên kia, Nhị Sát Tiêu Xuân Oanh cũng gặp hoàn cảnh tương tự.
Sau tiếng “Su” của Ly Tiên Bàng Thu Liên.
Tiêu mẫu nhói vùng gan, chân khí trì trệ, lập tức bị Ly Tiên áp sát, rạch một đao trên đùi trái.
Song sát khϊếp vía trước tà pháp quái dị, múa tít thiết trượng, thủ nhiều hơn công, liên tiếp bị đẩy lùi.
Nếu kéo dài tình trạng này, họ khó thoát được tai ương!
Nhưng đúng lúc ấy, hai lão nhân tóc bạc, võ phục trắng, mặt quấn khăn, xách búa nhảy vào trợ chiến.
Họ tấn công phía sau Song tiên, tạo thành thế gọng kềm, giảm nhẹ áp lực cho Song sát.
Hồ Tiên cười nhạt :
- Thì ra tàn dư Huyết Thủ Hội được Kim Diện cung thu nạp!
Lão già lão cầm búa chẳng thèm ậm ừ chỉ cật lực đánh dồn.
Vượt trên đỉnh núi Kim Sơn phát ra tiếng nổ rất lớn, và một cột pháo hoa tỏa sáng rực rỡ. Đấy là tín hiệu của Kim Diện cung cầu cứu quân triều đình!
Tiền Phong Vân phấn khởi quát vang :
- Long Giác Thần Quân! Đêm nay lão là cá trong rọ rồi!
Nào ngờ Khương Quang Bật cười khanh khách :
- Lão phu đã tính trước cả rồi! Ngươi thử nhìn về phía Từ Châu xem!
Tiền cung chủ điếng hồn khi thấy xa xa có khói lửa bốc lên ngút trời. Như vậy là phe đối phương đã cho thủ hạ phóng hỏa những công trình trọng yếu trong thành để cầm chân quan quân.
Khi kho lương thảo, hoặc quan huyện đường bốc cháy, chắc chắn quan Tổng binh sẽ phải lo chữa cháy, bỏ mặc Kim Diện cung dù lão đã nhận trước ngàn lượng bạc.
Tiền Phong Vân càng thêm choáng váng khi những tiếng kêu lìa đời, trong cuộc loạn chiến chung quanh, đa số là phương ngữ vùng Giang Nam.
Nghĩa là đệ tử Kim Diện cung thương vong khá nhiều.
Dù đã nói ra rả suốt cuộc sinh tồn, song khi chết, người ta vẫn cố vớt vát phát ra vài tiếng kêu than, hoặc những âm thanh biểu thị sự đớn đau, tiếc nuối! Đương nhiên, trừ những kẻ bị chặt bay đầu!
Ưu thế đang thuộc về Liên quân Vô Thanh cốc - Hồ bang, vì họ đã đem đến đây những thủ hạ kiêu dũng nhất.
Toán Bạch Y cận vệ của Kim Diện cung tuy cũng kha khá, song chỉ có mười tám người, và bản lãnh chẳng thể sánh với đám sát thủ chuyên nghiệp, lão luyện của Vô Thanh cốc.
Tóm lại, nếu quan quân không đến, chắc chắn Kim Diện cung sẽ bị tận diệt.
Yên Đài song sát nghe lòng nóng như lửa đốt mong mỏi Nam Cung Giao xuất hiện. Vì sao cuộc chiến đã xảy ra gần nửa canh giờ mà gã tiểu tử khốn kiếp kia vẫn chưa chịu đến? Phải chăng gã sợ chết, bỏ mụ vợ bụng bầu nên đã làm lơ quay mặt?
Thực ra, Nam Cung Giao đã bị trách oan! Chàng đến rất sớm, nấp trên ngọn cây Du cổ thụ phía ngoài bức tường mé Tây.