Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiếu Ngạo Giang Hồ Đại Mạc Cuồng Đao

Chương 28: Lưu phủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Định Dật vừa nghe, nhất thời kinh hãi nói :

- Cái gì ? Nghi Lâm làm sao bị rơi vào tay da^ʍ tặc Điền Bá Quang , ta phải đi cứu nó ngay !

Thái Sơn đệ tử kia đột nhiên nói :

- Định Dật sư bá, Điền Bá Quang kia cùng Lệnh Hồ Xung sư huynh cùng nhau uống rượu, chỉ sợ đã cấu kết cùng một chỗ. Sư bá ngài vạn lần phải cẩn thận !

Định Dật nói :

- "Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang cấu kết với nhau, Hằng Sơn phái cũng không có sợ ! Ngươi dẫn đường cho ta, chúng ta đi tới Hồi Nhạn Lâu !

Nói xong, cũng không đợi đệ tử Thái Sơn kia trả lời nàng liền bắt hắn chỉ đường. Thái Sơn đệ tử nọ không dám không nghe, vội vàng chỉ điểm phương huống. Định Dật nóng vội phi thân lên nóc nhà hướng Hồi Nhạn Lâu mà đi. Ngoài nàng ra có vài đệ tử Hằng Sơn thấy thế cũng học theo, một đoàn ni cô xuyên phòng vượt nóc nhà mà đi. Vương Hạo tự nhiên cũng đi theo, nhưng lại oán thầm trong bụng :

- Lão ni cô này, mới vừa rồi còn giáo huấn đệ tử hoành tráng lắm. Vậy mà hiện tại còn hoành tráng hơn mấy người Nghi Hòa !

Khi tới Hồi Nhạn lâu, Định Dật phát hiện nơi này đã sớm không có người. Ngoại trừ vũng máu tươi trên sàn nhà, Nghi Lâm, Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang một kẻ cũng không thấy ! Định Dật gấp đến độ bắt lấy cổ áo tiểu nhị, lớn tiếng hỏi :

- Ta hỏi ngươi, vừa rồi mấy kẻ đánh nhau trong này đi đâu rồi ?

Tiểu nhị kia bị Định Dật một phát bắt được, nhất thời không thể động đậy. Hắn sợ tới mức mặt không còn giọi máu, nơm nớp lo sợ nói :

- Bọn hắn ... Bọn hắn đều đi ... đi rồi.

Định Dật lại hỏi :

- Tiểu ni cô kia đâu ? Nàng cũng đi theo sao ?

Tiểu nhị nói :

- Đi ... đi rồi ... cái kia, tiểu ni cô ... ôm người chết .... đi rồi ...

Định Dật nghe hắn nói cái hiểu cái không, lại hỏi vài câu cũng chưa nắm rõ mấu chốt vấn đề. Rơi vào đường cùng, Định Dật đành phải buông hắn ra, mang theo chúng đệ tử đi dạo một vòng trong thành, hy vọng có thể tìm được Nghi Lâm. Nhưng Nghi Lâm lại không biết chạy đi đâu, các nàng tìm mãi cũng không tìm thấy được. Trên trời càng lúc càng âm trầm, sau đó nổi lên một trận mưa to. Nhưng Định Dật vẫn như cũ đi trong mưa tìm kiếm. Vẫn là Nghi Hòa lớn tuổi một ít, lập tức phân công mấy sư muội đi tới tiệm tạp hóa bên đường mua mấy chục cái áo dầu đi mưa, để mọi người mặc vào. Lúc này mới không bị xấu hổ vì tăng bào dính vào cơ thể.

Tìm tới tìm lui không tìm được Nghi Lâm, lại tìm thấy Lao Đức Nặc dẫn đầu đệ tử phái Hoa Sơn, bọn họ đang ở trong một quán trà trú mưa. Định Dật trong lòng đang nóng như lửa, khi nhìn thấy bọn hắn liền tự nhiên không tốt lành gì, đứng chống nạnh trước của quán trà hét lớn :

- "Lệnh Hồ Xung, đi ra !

Vương Hạo đứng ở chỗ xa xa, nhìn thấy Định Dật bày ra bộ dáng trưởng bối đi giáo huấn đám đệ tử phái Hoa Sơn này, trên mặt vui vẻ như người xem kịch vậy. Trong đám người này, hắn chú ý nhất tới hai người là Lao Đức Nặc cùng Nhạc Linh San. Nhưng hai người này đều giống như người bình thường, Lao Đức Nặc dáng người như nông dân, nếu như không biết hắn là Lao Đức Nặc thì chỉ sợ Vương Hạo còn cho rằng hắn là một lão nông già vùng nông thôn. Nhạc Linh San tuy rằng xinh đẹp, nhưng so sánh với Kim Yến Nhi, Nghi Lâm thì còn kém một ít.

Xem qua đệ tử Hoa Sơn, ánh mắt Vương Hạo chuyển về những người khác phía trong quán trà. Trong những người này, bắt mắt nhất là một người gù ngồi trong góc phòng. Vương Hạo từ sau khi cùng Mộc Cao Phong kết thành cừu oán, liền đối với người gù cực kỳ mẫn cảm. Cho nên khi hắn vừa thấy người này liền lập tức cảnh giác. Nhưng tiếp tục nhìn kỹ, mới phát hiện người gù này tuy rằng lưng còng nhưng trên mặt còn dán ba bốn miếng cao dán. Có vẻ rất đáng khinh tởm, nhưng trên thực thế hắn là người trẻ tuổi. Vương Hạo cảm thấy người này có chút kỳ quái, liền có gắng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác mà hắn quên gần một nửa. Suy ngẫm nửa ngày mới nhớ tới, người này hẳn là Lâm Bình Chi !

Vương Hạo nhìn thấy Lâm Bình Chi trong lòng lộ vẻ do dự. Lâm Bình Chi này kỳ thật cũng là một người đáng thương, vì báo thù diệt môn mà hắn nếm mật nằm gay bái làm môn hạ Nhạc Bất Quần. Thật không ngờ Nhạc Bất Quần cũng ngấp nghé bí tịch gia truyền nhà họ Lâm - Tịch Tà kiếm phổ . Cảnh ngộ cực kỳ bi thảm, có thể nói là tột đỉnh. Tuy rằng Vương Hạo đã sớm quyết tâm không tham dự vào chuyện giang hồ, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không đành lòng.

Trong khi Vương Hạo đang thất thần thì đột nhiên Kim Yến Nhi kéo kéo tay áo của hắn, nói :

- Ca ca, huynh nghĩ gì thế ? Sư phụ bọn họ đều đi rồi, chúng ta theo sau đi.

Lúc này Vương Hạo mới tỉnh ngộ, hóa ra Định Dật đã bắt được Nhạc Linh San đi rời. Vương Hạo nhún nhún vai, vẫn bình thường như cũ theo sát phía sau người phái Hằng Sơn, theo bọn họ trở về Lưu phủ. Mà bọn họ đi ở phía trước, Lâm Bình Chi cũng lén lút đi theo đằng sau. Vương Hạo lại do dự một chút, cuối cùng cũng không quan tâm tới người này nữa.

Sau khi tới Lưu phủ, người phái Hằng Sơn được cung kính đón vào. Vương Hạo theo sau phái Hằng Sơn tự nhiên không ai dám hỏi hắn là ai. Sau khi Vương Hạo vào cửa, còn đặc biệt quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Lâm Bình Chi cũng lẹ làng đi vào. Chắc là mấy tên đệ tử tiếp khách tuy rằng không biết hắn, nhưng không dám tùy ý đắc tội khách nhân đi vào, cho nên mới cho Lâm Bình Chi đi vào dễ dàng như vậy.

Hằng Sơn phái được an bài vị trí phía bên trái. Định Dật lại được mời đi vào nhà sau, nơi này chỉ còn lại những người trẻ tuổi. Lúc này Vương Hạo có chút khó xử, hắn là một đại nam nhân nếu trong lúc này cùng đám ni cô ngồi chung một chỗ, vậy cũng quá rõ ràng thân phận. Rơi vào thế bí, hắn đành phải tìm một góc ngồi xuống. Dù sao khách tới đây phần lớn đều không biết nhau, hắn ngồi ở chỗ này cũng không ai đi quản hắn.

Nhưng làm cho Vương Hạo ngoài ý muốn chính là Lâm Bình Chi theo sau đi vào, ma xui quỷ khiến thế nào cũng ngồi xuống bàn của Vương Hạo. Điều này làm cho Vương Hạo có chút cười khổ, hắn không muốn người ta chú ý mà ý tưởng của Lâm Bình Chi cũng giống như thế, cho nên cùng ngồi cùng bàn cũng không gì lạ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa xôn xao một hồi, vài tên đệ tử mặc áo xanh nâng lên hai mảnh ván cửa, vội vàng tiến vào. Trên ván cửa có hai người nằm, trên người đều đắp vải trắng, máu tươi thấm đẫm một mảnh. Mọi người bên trong vừa thấy đều đi lại gần nhìn. Nghe thấy có người nói :

- Là người phái Thái Sơn !

- Đây chính là Thiên Tùng đạo nhân bị trọng thương, còn kẻ nọ là ai vậy ?

- Là đệ tử của chưởng môn phái Thái Sơn, họ Trì. Hắn đã chết rồi sao ?

- Đã chết , ngươi xem này. Một đao này chém xuyên thấu l*иg ngực, còn không chết mới là lạ !

Mọi người lớn tiếng bàn tán, hai người một chết một bị trọng thương được mang vào phòng khách riêng, liền có rất nhiều người đi theo vào. Mọi người sôi nổi bàn tán nghị luận :

- Thiên Tùng đạo nhân của phái Thái Sơn cũng là một tay hảo thủ, ai có gan lớn như vậy. Lại có thể đánh trọng thương hắn chứ ?

- Người có thể đánh trọng thương Thiên Tùng đạo nhân tự nhiên võ công cao hơn rất nhiều. Kẻ nào tài cao thì gan cũng lớn, chuyện này không có gì là lạ !

Mọi người bên trong đại sảnh sôi nổi nghị luận. Hướng Đại Niên vội vàng đi tới chỗ đệ tử phái Hoa Sơn ngồi vây xung quanh trên chiếu, hướng phía Lao Đức Nặc thấp giọng nói nhỏ vài câu gì đó. Lao Đức Nặc vội vàng đứng dậy cùng đi với hắn. Vương Hạo biết mấy đại môn phái cần thương lượng xử lý chuyện của Lệnh Hồ Xung, loại chuyện như thế này liên quan tới danh dự của Ngũ Nhạc kiếm phái. Cho nên không thể trước mặt mọi người mà xử lý được. Trong đệ tử phái Hoa Sơn, thì thân phận của Lao Đức Nặc là cao nhất, tự nhiên muốn hắn đại biểu phái Hoa Sơn mà đi.

Lao Đức Nặc vừa đi không bao lâu, chợt nghe bên ngoài có tiếng truyền tới :

- "Lệnh Hồ Xung đâu ?

Một câu này thanh âm cực vang, tựa như sét đánh giữa trời vậy. Mọi người trong đại sảnh nghe thấy đều biến đổi sắc mặt. Vương Hạo cũng âm thầm lắc đầu, đám người danh môn chính phái đều là kẻ có dã tâm, âm mưu. Còn lại đa số đều là những kẻ giá áo túi cơm, chân chính có bản lãnh hành hiệp trượng nghĩa chỉ sợ là rất hiếm. Nhưng mà chuyện này không liên quan tới hắn, hắn chỉ ngồi uống rượu dùng bữa.

Sau một lúc lâu, những người bên trong thương lượng không có kết quả gì. Vương Hạo chợt nghe thấy đám nữ ni phái Hằng Sơn sôi nổi kinh hổ. Hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy Nghi Lâm từ bên ngoài đi vào. Nhưng nàng vừa ly khai sư tỷ muội không có bao lâu vậy đã tiều tụy đi không ít. Nghi Lâm vốn thanh tú tuyệt luân nhưng lúc này dung nhan tiều tụy. Chẳng những không có hao tổn nhan sắc của nàng mà còn tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.

Đám người Kim Yến Nhi, Nghi Hòa thấy nàng trở về đều nghênh đón hỏi han ân cần. Nhưng Nghi Lâm chỉ lắc đầu không đáp, hỏi ngược lại :

- Sư phụ đâu ?

Nghi Quang chỉ chỉ vào hậu viện, nói :

- Sư phụ ở phía sau cùng các sư thúc sư bá thương lượng chuyện gì đó. Muội muốn tìm sư phụ thì tự mình đi vào đi.

Nghi Lâm gật gật đầu, đi vào hậu viện . Cho tới khi thân hình của nàng biến mất không còn nhìn thấy nữa thì giang hồ hào kiệt trong đại sảnh sôi nôi thảo luận lên. Có kẻ khinh thường tiểu ni cô xinh đẹp như vậy lại xuất gia đi tu, thật sự là đáng tiếc. Nhưng vì có những đệ tử khác của phái Hằng Sơn cũng ở nơi này, nên mấy kẻ này không dám nói quá phận. Chính là nghị luận vài câu là xong. Vương Hạo nhìn theo bóng lưng Nghi Lâm, trong lòng cảm khái. Tiểu ni cô này có một tâm hồn thiếu nữ lại bị buộc vào trên người Lệnh Hồ Xung .

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, ở bên ngoài cửa lại có một người đi vào. Vương Hạo vừa thấy người này liền lắp bắp kinh hã. Nguyên lai người này không phải ai khác mà chính là Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ! Vương Hạo cùng Mộc Cao Phong hai lần giao thủ, hai lần đều bị đánh trọng thương. Tuy rằng Mộc Cao Phong cũng là tay hảo thủ , nhưng mà Vương Hạo dùng kế sách mà đánh lại công thêm Mộc Cao Phong khinh địch nên mới có thể đánh trọng thương hắn được. Nếu chân chính đánh nhau thì Vương Hạo căn bản không phải đối thủ. Có hai lần ảnh hưởng như thế nên khi Vương Hạo vừa nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi có chút không yên. Nếu như không cần ra tay thì hắn cũng không muốn xuất đầu lộ diện làm cho. Cho nên Vương Hạo quay lưng về phía Mộc Cao Phong, tránh cho hắn phát hiện.

Mộc Cao Phong cũng không biết trong một góc sáng sủa có một " người quen ", hắn chỉ mở hồ nhìn một chút , không phát hiện thấy nhận vật trọng yếu. Liền thừa lúc Lưu phủ bận rộn, nhanh chóng phi thân vào hậu viên mà đi. Vương Hạo chờ hắn đi khỏi mới xoay đầu lại, cân nhắc lỡ như bị Mộc Cao Phong phát hiện, chính mình nên làm cái gì. Nhất là Mộc Cao Phong nếu đem chuyện Đại Mạc Đao Quyết của hắn tuyên truyền ra ngoài, chỉ sợ người tới lấy bí tịch sẽ sắp thành hàng mà tới. Nếu thực như vậy thì phiền phức to lắm !

Còn không đợi Vương Hạo nghĩ ra biện pháp ổn thỏa, thì bên trong hậu viện truyền ra một trận tiếng ồn ào, tiếp theo một đạo sĩ thân hình thấp bé di chuyển một vòng Lưu phủ. Vương Hạo vừa nhìn thấy hắn liền biết chắc người này chính là Dư Thương Hải. Hai năm trước Vương Hạo tính kế hắn một phen, cho tới hôm nay mới nhìn thấy bản thân hắn. Bất quá võ công của đạo sĩ lùn này thật đúng là không còn gì để nói. Chỉ cần nhìn khinh công của hắn , trong nháy mắt đã đi khắp Lưu phủ, Vương Hạo cảm giác mình không nắm phần chắc thắng.

Người trong đại sảnh đột nhiên thấy Dư Thương Hải phát uy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhất thời liền nghị luận sôi nổi lên. Qua không bao lâu, Dư Thương Hải liền từ hậu viện đi nhanh ra, đôi mắt đảo qua mọi người. Ánh mắt của Dư Thương Hải giống như hóa thành thực chất, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị ánh mắt ấy làm kinh sợ. Tất cả đều nhanh chong im lặng, một tiếng cũng không dám nói ra.

Dư Thương Hải quét mắt một lần , ánh mắt di chuyển tới bàn của Vương Hạo thì đột nhiên sáng ngời. Vương Hạo bị hắn nhìn thì trong lòng cả kinh, nghĩ thầm hắn liếc mắt nhìn thấu võ công của mình, Thật không ngờ tới Dư Thương Hải lại không lại đây, Lưu Chính Phong đã đi tới, chắp tay với Lâm Bình Chi nói :

- Tại hạ Lưu Chính Phong, xin hỏi cao tính đại danh của các hạ .
« Chương TrướcChương Tiếp »