Trời cao vời vợi, cát vàng bay phất phới, ánh nắng mặt trời chói chang như đang cười ác độc, giống như muốn đem cả sa mạc này nấu chín. Đây là một nơi mà mọi vật không có khả năng sinh sống. Đột ngột, có một bóng người đang cố gắng đào bới một cái gì.
Người này vóc dáng không cao, mặt mũi cũng rất bình thường, nhưng quần áo trên người rất kỳ quặc. Nửa phía trên mặc bộ đồ hiện đại, nửa phía dưới mặc một cái bao bố, hình như là cái quần, hai cái bao bố quấn quanh hai chân, phía trên đầu đội một cái khăn trùm đầu kiểu người Ả Rập, tóm lại cả người không giống ai cả.
Mà cho dù hắn ăn mặc như thế nào, thì cũng là một sinh vật, một sinh vật sống duy nhất xuất hiện tại sa mạc mênh mông này, quả thực là khó tin. Nhưng lại càng khó tin hơn nữa, nhân vật chính của chúng ta - Vương Hạo , chính bản thân hắn cũng không rõ vì sao mình lại ở đây !
Vương Hạo chính là người tri thức bình thường trong đô thị, sống bình thường như bao người khác, cũng không có tài giỏi ở mặt nào cả, chính là loại người không tìm thấy khuyết điểm nào đáng để nói. Trong một đêm nọ, hắn đi tới một quán bar nhằm gϊếŧ thời gian, sau khi uống rượu xong thì đi về nhà. Bản thân hắn cũng không hiểu sao hai chân nhũn cả ra, sau đó phát hiện mình nằm bẹp trên bãi cát. Lúc ấy, hắn thầm nhủ bản thân mình may mắn, bằng không cũng phải mất đi vài tỷ ADN, vài triệu tế bào da chứ không ít. Nhưng mà ngay lập tức hắn liền phát hiện ra, nơi đây không bình thường. Bởi vì nhiệt độ ở đây cực kỳ thấp, thấp đến nỗi khi hít thở đều mang theo luồn khói trắng. Hắn nhìn chung quanh rồi phát hiện, những ngôi nhà cao tầng quen thuộc biến mất, bốn bề đều toàn là cát vàng !
Lúc này Vương Hạo hoảng hốt không nhỏ, cũng mặc kệ hắn chịu hay không chịu, mặc kệ hắn gào thét khản cả tiếng, nhưng cảnh vật nơi đây cũng không thèm để ý tới hắn. Vương Hạo sau khi phát tiết đến kiệt sức, chỉ đành phải giãy dụa sống sót. Bất kể đây là đâu, quan trọng nhất là phải sống. Vì thế, Vương Hạo liền bắt đầu hành trình đấu tranh sinh tồn đầy thử thách và chông gai.
Cho tới tận bây giờ, Vương Hạo đã trải qua mười mấy ngày, từ khi mặt trời thức giấc cho tới ổng đi ngủ. Một người dưới tình huống không có thức ăn, không có nước uống mà có thể sống lâu như vậy, Vương Hạo cũng cảm thấy bản thân mình là một kỳ tích. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, ý chí sinh tồn làm cho Vương Hạo tiếp tục giãy dụa đứng lên !
Trong mười mấy ngày này, Vương Hạo chỉ biết bản thân mình luôn hướng về một phương hướng mà bước đi. Đôi giày trên chân của hắn đã bị hư hỏng, chiếc quần bị cát mài mòn. Hắn nhặt lấy một bộ quần áo của một bộ hài cốt trên đường mặc tạm vào. KHông có gì ăn, hắn liền ăn thằn lằn, bò cạp. Không có gì uống, hắn liền đào xuống đất tìm nước, thậm chí còn uống cả nướ© ŧıểυ của mình. Cái này chính là mười mấy ngày giang khổ, so với hai mươi năm trước kia cộng lại còn nhiều hơn. Nếu như trên đường không có xuất hiện rất nhiều bộ hài cốt, chứng mình nơi đây đã từng có người đi qua, thì Vương Hạo cũng không biết bản thân mình có còn kiên trì tới cùng được không !
Một người tri thức 100% như hắn mà có thể sống sót trong tuyệt cảnh như thế cũng không phải dựa vào may mắn. Mấy ngày trước đó, Vương Hạo có xem qua một chuyên đề về việc sinh tồn, chương trình có nói về các bộ đội đặc chủng làm sao sống sót trong những hoàn cảnh khắc nghiệt. Bởi vì thế, mà hắn có ấn tượng sâu sắt, và có thể duy trì lâu như vậy.
Hiện tại, mặt trời đang chiếu những luồng ánh sáng gay gắt xuống bãi cát vàng, nếu như theo lẽ thường mà nói, thì đây là một hành động ngu xuẩn tìm chết. Nhưng mà Vương Hạo cực kỳ chắc chắn, hiện tại ở phía dưới đây có một mạch nước ngầm. Trong sa mạc nếu như không có nước thì không thể nào sống được. So với việc bị chết vì nóng, thà rằng liều mạng đánh cuộc một phen. Nếu đào ra nước thì hắn còn có thể sống sót, còn nếu như không có, thì có chết cũng không hối hận.
Sau mười mấy phút đào bới lung tung, sự cố gắng của Vương Hạo cũng mang lại thành quả. Những hạt cát phía dưới càng ngày càng ẩm ướt. Điều này làm cho Vương Hạo cực kỳ phấn chấn, nắm lấy một nắm cát cho vào miệng, tham lam hấp thu lấy lượng nước trong đó. Có lượng cát ẩm này, Vương Hạo biết mình có thể sông thêm được một ngày.
Sau khi hấp thu một chút lượng nước trong cát ẩm, Vương Hạo cảm thấy dễ chịu một chút, sức lực bản thân đã khôi phục lại một chút, vì thế hắn tiếp tục đào xuống phía dưới, nếu có thể lưu trữ nước, thì hắn có thể sống sót qua mất ngày tiếp nữa. Nhưng mà trong lúc hắn đang hăng say đào bới, thì cảm thấy ngón tay đau xót, hắn liền vội vàng rụt tay mình lại, vừa nhìn liền thấy ngón tay bị một vật gì đó cắt qua, máu tươi đang chảy cuồn cuộn . Vương Hạo không do dự đem ngón tay ngậm vào trong miệng, uống hết số máu vừa trào ra.
Nếu là bình thường, Vương Hạo sẽ không uống máu của mình. Nhưng đây là sa mạc, trong máu tươi có chưa hàm lượng nước, abumin, muối khoán ..v...v . Tất cả đều là những thứ không thể thiếu, vì vậy Vương Hạo làm sao lãng phí được ! Tự nhiên phải hấp thu tất cả trở về mới được. Hơn nữa nước bọt của con người có thể sát trùng một cách hiệu quả. Vì để cho miệng vết thương sớm khép lại, hắn liền liếʍ sạch sẽ miệng vết thương, thuận tiện khử trùng luôn, đúng là một biện pháp không tệ.
Ngón tay bị thương không nghiêm trọng lắm, rất nhanh đã không còn chảy máu nữa. Vương Hạo muốn tìm một mảnh vải băng bó một chút, nhưng toàn thân hắn cũng không có một mảnh vải nào sạch cả. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách để miệng vết thương ngửa lên, sau đó dùng cánh tay còn lại tiếp tục đào xuống dưới.
Do đã bị đứt tay một lần, nên Vương Hạo cẩn thận hơn hẳn, cẩn thận đem vật bén nhọn kia lôi ra. Nhưng mà sau khi lôi ra xong, hắn lại dở khóc dở cười. Vì phía dưới không ngờ là một bộ hài cốt ! Và cái thứ vừa làm đứt tay Vương Hạo chính là răng nanh của bộ xương.
Đào nước lại đào ra một bộ xương khô, thật sự là ngoài ý muốn của Vương Hạo. Nhưng vì hắn đã gặp qua không ít bộ xương khô trên đường đi, nên cũng không để ý gì cả. Với lại, sau cả nửa ngày tốn sức đào ra một cái hố, bây giờ bảo hắn đổi sang nơi khác mà đào lại, hắn cũng không cam lòng. Thể lực càng nhiều, liền nhiều hơn hi vọng sống sót. Cho nên Vương Hạo chỉ tránh qua vị trí bộ xương nọ, lại đào tiếp xuống.
Đào xuống không bao lâu, Vương Hạo lại thấy được một món đồ. Lúc mới đầu, Vương Hạo còn cho rằng nó chỉ là một mảnh sắt . Cái này làm cho hắn vui vẻ, có một mảnh sắt bên người, sau này việc đào nước cũng không cần phải dùng tay không mà làm nữa. Vì thế hắn liền dùng sức lực, đem mảnh sắt này đào ra. Thật không nghĩ đến, sau khi lấy mảnh sắt nọ ra xong, Vương Hạo mới biết đây là một thanh trường đao.
Thanh đao này không văn vẻ hoa lệ, thân đao đen nhánh không có sự thu hút nào, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa kỳ lạ ! Nếu như quan sát kỹ lưỡng, liền phát hiện thanh đao bị chôn dưới đất không biết năm nào tháng nào này không có một tia gỉ sét ! Thậm chí cả lưỡi đao, nơi duy nhất không có màu đen, cũng sáng như tuyết ! Phải biết rằng đây là nơi có mạch nước ngầm, nếu như sắt thép bình thường chỉ sợ không tới vài năm đã bị gỉ hết cả rồi , vậy mà thanh đao này lại không có chút nào thay đổi .
Còn có, chính là thanh đao này có hình dạng cực kỳ lạ mắt, cả thanh đao nặng khoảng hai mươi ba cân, chuôi đao dài hơn một thước, nhìn qua như một thanh đại đao cầm bằng hai tay. Thân đao thì hơi có độ cong, lưỡi đao cũng không phải là đường thẳng mà là một đường cong kỳ dị. Tuy rằng Vương Hạo mù tịt về đao, nhưng vừa nhìn đường cong của lưỡi đao, hắn cũng có cảm giác hung ác, tựa hồ như mặc kệ là gặp phải vật gì, cũng đều bị nó chém thành hai khúc ! Nhưng sau khi Vương Hạo thử độ sắt bén của bảo đao thì phát hiện, thanh đao này không phải là thần binh trong truyền thuyết chém sắt như bùn !!!
Vương Hạo đùa nghịch một chút thanh đao này, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cái này không chỉ là một công cụ đào đất, mà còn là một thứ binh khí phòng thân hữu hiệu. Coi như Vương Hạo không hiểu đao pháp, chờ sau khi ra khỏi sa mạc thì cũng có thể có được một tác phẩm nghệ thuật to lớn. Vương Hạo không biết thanh đao này có giá trị gì không , nhưng hắn tin tưởng nếu như đem tới hội chợ đấu giá cũng có thể kiếm được giá tốt !
Sau khi một hồi tự sướиɠ với lòng, Vương Hạo mới sực nhớ tới mình không còn ở thế giới cũ nữa . Trên đường đi tới, những bộ xương khô hắn gặp phải, quần áo trên người họ không có một thứ nào của thời hiện đại cả, ngược lại chúng đều là trang phục cổ đại, thường thấy trong mấy phim cổ trang trên TV. Không lẽ mình xuyên không sao ? Nếu như là xuyên không, vậy thanh đao này muốn bán đi cũng không dễ, chẵng lẽ đi tới cửa hiệu cầm đồ ? Không được, hắn có chút luyến tiếc.
Sau một trận miên man suy nghĩ, Vương Hạo lắc đầu cười khổ. Hiện tại hắn cũng không biết có thể sống sót đi ra khỏi sa mạc nữa hay không ? Những chuyện tương lai như vậy, bây giờ suy nghĩ tới cũng còn quá sớm. Đến nỗi thanh đao này, cho dù nó có giá trên trời, nhưng hiện tại cũng như một cái xẻng xúc cát mà thôi. Vương Hạo tay xách bảo đao, tiếp tục công việc đào đất to lớn.
Có thanh đao, Vương Hạo nhanh chóng đã đào ra mạch nước ngầm. Đầu tiên Vương Hạo uống cạn một ngụm nước mát, sau đó đem hai cái túi đựng nước cũ kỹ, một cái là một bầu rượu bằng đồng cùng với một cái hũ mẻ một góc. Đem tất cả đựng đầy nước, sau đó mới dừng tay.
Vương Hạo liếc nhìn bầu trời, thời gian cũng còn sớm, còn ba bốn giờ nữa trời mới tối. Bất quá Vương Hạo không có ý đi tiếp nữa, mà ở tại đây nghĩ ngơi một ngày. Bên người đã có đủ nguồn nước, vừa lúc có thể bổ sung nhiều nước cho bản thân. Vì thế Vương Hạo bắt đầu thu dọn một chút củi mục, bắt bò cạp thằn lằn, chuẩn bị bữa cơm chiều.
Sinh vật sinh sống gần nguồn nước quả thật nhiều hơn những nơi khác một chút. Rất nhanh Vương Hạo liền bắt được không ít côn trùng, có vẻ chiều này sẽ có bữa cơm no . Chuyện này làm cho tâm tình của Vương Hạo tốt hẳn lên, trong một vùng đất có thể cản gió, Vương Hạo bắt đầu nhóm lửa nướng thịt.
Chờ sau khi hắn ăn uống no nê, thì mặt trời cũng lấn khuất đường chân trời. Vương Hạo hiếm khi có tâm tình thưởng thức cảnh mặt trời lặn trên sa mạc, gương mặt hiện lên nụ cười. Đợi cho sau khi mặt trời lặn xuống, thì Vương Hạo mới phục hồi tinh thần, bắt đầu nghiên cứu trường đao trong tay mình.
Nếu như dùng ánh mắt thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật để xem thanh đao, Vương Hạo tự nhiên rất muốn xem kỹ càng cho tới chi tiết nhỏ nhất. May mắn rằng mặt trời còn lóe lên những tia sáng ngời, đủ làm cho Vương Hạo nhìn thấy rõ ràng.
Thế nhưng thanh đao này thật sự là ngắn gọn là dị thường, ngoại trừ đặc điểm có chút kỳ lạ ở bên ngoài, thì cũng không có nơi nào có gì bất thường để nghiên cứu cả. Bởi vậy, Vương Hạo đem ánh mắt nghiên cứu của mình nhìn sang chuôi đao. Tương phản với thân đao, hoa văn trên chuôi đao cực kỳ phức tạp, hơn nữa dựa theo một quy luật nhất định, tạo thành một đồ án lạ kỳ. Vương Hạo nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra đồ án này miêu tả tới cái gì !
Cái này làm cho trí tưởng tượng của Vương Hạo bắt đầu trổ tài, trong tiểu thuyết luôn có những tình huống như thế, chính là xem ai có thể hiểu ra hay không. Một ngày nào đó, một người nào đó xem và hiểu được, kết quả hắn liền thành một đoạn truyền kỳ. Ví dụ như " Hiệp Khách Hành" trong " Hiệp Khách Thần Công " chẳng hạn !
Nghĩ tới đó, Vương Hạo lập tức theo mỗi góc độ khác nhau mà quan sát đồ án này, cố gắng phá giải bí mật bên trong nó. Đáng tiếc, cho tới tận nửa đêm Vương Hạo đã đem tất cả những phương pháp đều thử qua, kết quả vẫn không thu được một chút gì cả. Cuối cùng Vương Hạo đành thở dài, cười thầm bản thân mơ mộng hão huyền.